Chương 241: Tìm thùng gỗ về

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 241: Tìm thùng gỗ về

Thay quần áo xong, Tả Đăng Phong mua một ít thức ăn rồi lập tức chạy đi, nửa tháng rồi, hắn rất lo cho Thập Tam.

Trên đường đi, Tả Đăng Phong phát hiện Cương quyết quyết chẳng những có tốc độ di động cực nhanh, mà độ cao và cự ly vượt xa pháp thuật khinh thân của môn phái khác, một lần mượn lực, Thuận Phong có thể lướt đi cả tám dặm, hắn vừa mừng vừa thấy lòng chua xót, pháp thuật Tử Dương quan thực là bá đạo, pháp thuật này chắc chắn đã được các đời chưởng giáo của Tử Dương quan nhiều lần tu chỉnh sửa đổi, nên các đời sau này mới có thể tu hành thuận buồm xuôi gió như thế, không giống hắn phải tự mày mò, đông một búa tây một gậy chắp vá lung tung, vất vả bao nhiêu mới học được Âm Dương Sinh Tử Quyết còn bị Ngọc Hành Tử phế bỏ, dù hai chiêu pháp thuật này không phải người ta cam tâm tình nguyện truyền thụ cho.

Không vào đạo giáo, không thuộc Xiển Giáo, không phải Tiệt Giáo, Tả Đăng Phong cảm giác mình là một người tu hành hoang dã, chẳng có cái gì chính thống, may pháp thuật lợi hại, có thể đến ngày mười lăm tháng mười sang năm kiếm đủ ba viên nội đan còn lại.

Chạng vạng tối lên đường, đến canh ba đã nhìn thấy thân ảnh Thiết Hài, Thiết Hài tuy không chịu thừa nhận bị thương, nhưng ông quả thực đã bị thương khi giao đấu với Thiên Thần hòa thượng, nên tốc độ di chuyển bị ảnh hưởng, may ông bị thương không nặng, Tả Đăng Phong không tới đi cùng ông, mà lách qua đi trước, chỗ Thập Tam ẩn núp ở phía đông chỗ hai người hẹn nhau, Tả Đăng Phong muốn đưa Thập Tam về hội họp với Thiết Hài, nếu cùng Thiết Hài đồng hành, tốc độ sẽ chậm hơn một nửa.

Lúc trước đi mất hơn mười ngày, bây giờ nhờ Cương quyết quyết, sáng sớm hôm sau Tả Đăng Phong đã về tới chỗ cũ, nhảy xuống đáy hồ, Thập Tam vẫn nằm sấp ở phía xa, nhìn thấy hắn mới chạy ra, vui mừng nhào tới chỗ hắn.

Tả Đăng Phong ôm lấy nó, phát hiện bụng Thập Tam quắt lại, hơn nữa chỗ nó nằm không có dấu vết di chuyển, cho thấy nửa tháng nay Thập Tam quả thực đã nằm yên chỗ này không động đậy.

“Đi, tao dẫn mày đi ăn cơm.” Tả Đăng Phong đau lòng đặt Thập Tam lên vai, hắn dặn Thập Tam ở yên đây, không ngờ Thập Tam thật nghe lời, không hề di động, nó sợ đi ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng tới Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong chạy sang phía đông, bãi cỏ tranh mé đó có nhiều chim xây tổ, nhưng đi được một quãng hắn đổi ý, chuyển sang hướng nam, hướng này có thôn trang, mùa này là mùa chim nuôi con nhỏ, nếu ăn thịt chim lớn, chim nhỏ sẽ bị chết đói.

Thập Tam gặp lại Tả Đăng Phong rất vui vẻ, tuy nó không biết nửa tháng qua Tả Đăng Phong gặp những chuyện gì, nhưng thấy Tả Đăng Phong lại có thể lăng không, hơn nữa tốc độ di động nhanh hơn trước quá nhiều, nhanh hơn mà vững vàng hơn hẳn.

Gà đã bắt đầu báo sáng, đầu năm nay kẻ nào gọi bậy thì kẻ đó chết sớm, gà vậy, Tả Đăng Phong dựa theo tiếng kêu của con gà mà tìm được nó, trả tiền mua con gà, Thập Tam thoải mái hưởng dụng, Tả Đăng Phong tuy đã mua lương khô nhưng đi vội chưa kịp ăn, bây giờ lấy ra, hỏi xin chủ nhà ít nước uống, ngồi ngay ngoài cửa nhà mà ăn.

Tuy Tả Đăng Phong đã bỏ một đồng đại dương mua con gà, nhưng mấy đứa trẻ trong nhà đều khóc lóc trách móc cha mẹ nói không giữ lời, đã nói chờ qua năm sẽ cho chúng ăn, sao bây giờ lại bán cho người ta nuôi mèo.

Tả Đăng Phong thích con nít, thấy chúng khóc, thì lấy thịt mình mua hôm qua ra cho chúng.

Cơm nước xong, Tả Đăng Phong chờ Thập Tam ăn no rồi hỏi đường, tới nhà trưởng thôn.

Thôn trưởng chính là người đêm hôm đó dẫn người đi chặt đầu cương thi, vừa nghe ý muốn của Tả Đăng Phong, đối phương trợn tròn mắt.

“Nếu cậu muốn nuôi cá, thì chọn chỗ trước thôn, cái hố sau núi đó không phải chỗ tốt để nuôi cá.” Thôn trưởng nói.

“Tôi không nuôi cá, thỏi vàng này cho các người làm tiền công, trong vòng 3 ngày đổ nước đầy một nửa cái hố cạn sau núi đó cho tôi.” Tả Đăng Phong bỏ thỏi vàng lên bàn, hắn đã từng trung niên đạo sĩ trong thạch thất ở sườn núi là giúp ông ta tái khởi động trận pháp, hắn không muốn nuốt lời, muốn khởi động trận pháp thì phải có độc xà, muốn nuôi thả độc xà thì phải có nước, nên Tả Đăng Phong định sắp xếp ở đây xong xuôi, mới đi gặp Thiết Hài, như vậy là hợp lý nhất.

“Không nuôi cá thì nuôi cái gì?” Thôn trưởng cầm thỏi vàng, khẽ nắn nắn xem là thật hay giả.

“Ông không cần biết, mấy thứ các người lấy được từ các cương thi chẳng mấy cái đáng giá, thỏi vàng này để cho thôn các người mua lương thực.” Tả Đăng Phong xoay người đi ra ngoài, hắn nhắc tới chuyện cương thi để thôn trưởng biết hắn đã biết chuyện của họ, đừng chọc tới hắn.

“Chúng tôi có muốn đâu, nhưng không thể để mọi người chết đói.” Thôn trưởng đi theo giải thích.

“Các người làm gì tôi không quan tâm, nhớ kỹ, chỉ đổ đầy nửa hồ nước thôi, đừng đổ nhiều quá, còn nữa, dùng nước sông, đừng có dùng nước giếng.” Tả Đăng Phong phất tay, nước giếng âm tính, không thích hợp nuôi thú vật.

Thôn trưởng đồng ý, Tả Đăng Phong và Thập Tam rời khỏi thôn, tới một thị trấn, đến cầm đồ, gọi điện thoại cho Tôn Phụng Tiên, bảo hắn đưa tiền.

Tôn Phụng Tiên nhận được điện thoại của hắn thì rất kinh ngạc, bảo tiệm cầm đồ đưa tiền cho Tả Đăng Phong rồi liên mồm hỏi tình hình của hắn, Tả Đăng Phong nghe là hiểu ngay, bảo với Tôn Phụng Tiên hắn đã để tất cả những người liên quan ở chân núi Ngũ Đài Sơn, Tôn Phụng Tiên vui vẻ, ân cần mời hắn có rảnh thì tới An Huy làm khách, Tả Đăng Phong cười, hắn có ấn tượng rất tốt với Tôn Phụng Tiên, Tôn Phụng Tiên nhất định đã nghe nói tình hình của hắn, biết hắn gặp phải khó khăn, thế mà vẫn để cho hắn thoải mái lấy tiền, rồi mới hỏi tình hình của hắn, đừng coi thường trình tự này, nếu đổi ngược lại thì sẽ mang ý nghĩa khác hẳn.

Có một số người trời sinh có duyên buôn bán, kim trạch Cửu Châu có một ông chủ như vậy muốn không phát triển khó, trí tuệ con người có di truyền, lão hổ không sinh ra chuột, chuột không thể sinh ra lão hổ, xem ra tổ tiên của Tôn Phụng Tiên không phải thuộc loại ngu ngốc.

Cúp điện thoại, trong lòng Tả Đăng Phong cười mắng Tôn Phụng Tiên thực là đồ gian thương, trong điện thoại vẫn còn đang văng vẳng tiếng Tôn Phụng Tiên kêu to ‘Mau gắn cái biển lên đi! ‘

Tả Đăng Phong không lấy nhiều, chỉ cầm mười thỏi vàng, chỗ hắn sắp tới có rất nhiều Kim Ngân, cầm nhiều không dùng được, hơn nữa, hắn với Thiết Hài không xài bao nhiêu tiền.

Tả Đăng Phong lại đi về phía tây, đến căn lều nhỏ trong vườn trái cây hồi trước trú mưa, lấy bao tay Thuần Dương, tay trái của hắn thường xuyên bắt quyết, đeo bao tay Thuần Dương sẽ bị ảnh hưởng, nên không thể đeo bao tay thường xuyên.

Tả Đăng Phong nhặt lại thùng gỗ, vác nó đã trở thành thói quen, còn sức thì còn vác nó.

Trở lại chỗ hẹn với Thiết Hài, Thiết Hài còn chưa tới, mãi đến sau giờ ngọ, Thiết Hài mới xuất hiện.

“Từ nay trở đi không được cắn con chuột kia nữa nghe không.” Tả Đăng Phong dặn Thập Tam.

Thập Tam gật đầu, nó đã nhìn thấy cái lồng sắt trong tay Thiết Hài.

“A Di Đà Phật, cậu tới từ hồi nào?” Thiết Hài lướt tới nơi.

“Vừa tới, đi thôi, đi ăn cơm.” Tả Đăng Phong đứng dậy, hắn không nói thật vì sợ làm Thiết Hài tổn thương, Thiết Hài có ân cứu mạng, Tả Đăng Phong phải báo đáp ông, ở chung với người điên lúc nào phải ăn nói cẩn thận, không được chọc giận người ta.

“Hay lắm.” Thiết Hài gật đầu, đi theo Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong đi rất chậm, chỉ dùng một nửa lực.

“Cậu đã làm gì những người kia?” Thiết Hài lộ vẻ suy tư.

“Tôi không giết ai hết, yên tâm đi.” Tả Đăng Phong đoán được vấn đề Thiết Hài quan tâm.

“Cậu thật không giết?” Thiết Hài xác định.

“Đúng vậy.” Tả Đăng Phong gật đầu, nói không giết là nói dối, không giết hết mới là nói thật.

Thiết Hài thở ra nhẹ nhõm, đi theo Tả Đăng Phong tới thị trấn, Tả Đăng Phong vốn muốn dẫn lão đi tắm, nhưng Thiết Hài chết sống không đi, Tả Đăng Phong đành chỉ đi mua quần áo mới cho ông, Thiết Hài còn đang mặc áo bông mùa đông, hiện giờ đương nhiên không thể mặc nữa.

Thiết Hài đã nhiều năm không mặc áo cà sa, mà toàn mặc tăng bào, tăng bào của tăng nhân lại giống trường bào của người thường, nên muốn mua không khó, đi một chút đã mua được một bộ đồ mới, giầy mới, người điên có đôi khi tư duy rất giống con nít, rất thích mặc quần áo mới, Tả Đăng Phong đã sớm phát hiện ra điểm này.

Tả Đăng Phong dẫn ông đi ăn cơm, kêu một bàn lớn đồ chay, bây giờ đang là thời kỳ chiến tranh, lương thực thiếu thốn, Thiết Hài trước giờ lang bang thấy gì ăn nấy, nhưng trong lòng vẫn thích ăn chay.

“Nào nào, Minh Tịnh Đại Sư, ông có ân cứu mạng với tôi, tôi kính ông một ly.” Tả Đăng Phong bưng chén rượu lên, nói lời cảm ơn Thiết Hài.

Thiết Hài không khách khí, bưng chén rượu lên cụng một cái, rồi uống hết sạch, Thiết Hài yêu thích uống rượu, Tả Đăng Phong sảng khoái, cùng ông đối ẩm, ăn nhiều uống ít, thì không thoải mái.

Hai người ăn uống làm chủ quán và tiểu nhị đều phải mở to mắt nhìn, không chỉ vì hòa thượng uống rượu, mà còn vì một kẻ ăn mặc rách rưới lại toàn lôi ra vàng thỏi, một con mèo ngồi trên ghế như người, và một con chuột ngồi chồm hổm trong lồng.

“Lên đường thôi.” Thiết Hài cảm thấy mình sắp say thì dừng lại.

“Đừng vội, tôi còn có chuyện phải làm.” Tả Đăng Phong bưng bát cơm lắc đầu.

“Chuyện gì?” Thiết Hài tò mò.

“Tôi phải đi tìm một con độc xà bự để bày trận.” Tả Đăng Phong đáp.

“Tôi biết chỗ có, đi theo tôi.” Thiết Hài đứng dậy, nhấc lồng sắt lên.

“Bự cỡ nào?” Tả Đăng Phong và vội cơm trong chén, phía trước là Hà Nam, Thiết Hài thường xuyên qua lại nơi đây, biết tình hình ở đây là bình thường.

“Không nhỏ, đi thôi.” Thiết Hài vội vàng đi ra ngoài.

Tả Đăng Phong vội vàng để chén cơm xuống, tính tiền, đi ra theo…