Chương 214: Vương lăng Tề vương

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 214: Vương lăng Tề vương

Tả Đăng Phong ấn vào chữ “Địa”, lửa trong miệng rùa và miệng rắn phụt tắt, tiếng ầm ầm lại vang lên, Huyền Vũ lùi trở về vị trí cũ, thụt xuống đất, hai nửa đồng tiền hợp lại, thông đạo thẳng đường.

“Tả tiên sinh, đây là sao?” Đằng Khi Chính Nam thấy đã hết nguy hiểm, vội bước tới cạnh hắn.

“Đây là mộ Tề vương Lý Nguyên Cát của Đường triều.” Tả Đăng Phong nói. Lý Nguyên Cát và thái tử Lý Kiến Thành bị Lý Thế Dân giết chết trong biến cố Huyền Vũ môn, Lý Thế Dân giết hai anh em ruột của mình để cướp ngôi vị hoàng đế, dù Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát là đại công thần, cổ ngữ có nói ‘kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc’, Lý Thế Dân hèn hạ giết chết anh em ruột của mình, nhốt cha ruột của mình, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn trở thành minh quân trong suy nghĩ của mọi người. Người đời ngu dốt, không rõ chân tướng thật giả, chỉ theo hùa, gió thổi chiều nào theo chiều ấy, chỉ có những người trong lòng lạnh nhạt mới có thể sáng suốt.

Đằng Khi Chính Nam đi vào thông đạo, thông đạo này dài ba trượng, cuối thông đạo lại có một cánh cửa đá. Hắn không quan tâm lăng mộ này mai táng ai, chỉ quan tâm có địa chi hay không.

Tả Đăng Phong không vội đi theo, đây là mộ của Tề vương Lý Nguyên Cát, nếu không có gì bất ngờ, thì mộ bên cạnh chắc chắn là của thái tử Lý Kiến Thành, Tả Đăng Phong không hiểu vì sao Lý Thế Dân lại vụng trộm chôn anh trai và em trai mình ở đây, có dụng ý gì? Động cơ gì? Muốn chuộc tội hay là để triệt để áp chế vong hồn hai người? Hay từ một động cơ khác không muốn người ta biết?

Lý Thuần Phong đi theo Lý Thế Dân từ khi ông ta hay Tần vương, người trong Đạo Môn một khi vào con đường làm quan sẽ không còn tiêu sái, Lý Thế Dân bảo ông ta làm gì thì ông ta làm đó, không thể dựa vào bản tính chính trực của Lý Thuần Phong mà cho rằng xây dựng phần mộ này là xuất phát từ thiện ý, nên ý đồ xây mộ là dựa trên suy nghĩ của Lý Thế Dân, chứ không phải Lý Thuần Phong.

Điều Tả Đăng Phong muốn biết là hai ngôi mộ này được xây dựng từ thiện ý hay ác ý. Nếu Lý Thế Dân vì đau lòng áy náy, chôn anh em mình ở chỗ này, thì ngôi mộ này không nguy hiểm lắm, thậm chí có thể lợi dụng phần mộ tạo ra một vùng đại cát. Nhưng nếu ông ta làm xuất phát từ mục đích để áp chế và giam cầm, thì ngôi mộ này sẽ rất âm độc, càng đi vào trong sẽ càng nguy hiểm.

Nghĩ một hồi, Tả Đăng Phong ngẩng đầu đi tới cánh cửa đá thứ hai cách hắn ba trượng về hướng bắc, manh mối hiện có không đủ để hắn thôi diễn ra chân tướng, chỉ có thể đi vào cửa đá thứ hai để tìm đáp án.

Cánh cửa này giống hệt cánh cửa thứ nhất, vị trí mở cửa vẫn là đặt lên phần bên phải của âm dương Thái Cực phù, Tả Đăng Phong ấn tay vào, tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa đá chậm rãi hướng vào phía trong mở ra.

Bên trong cửa đá là một ao trong suốt, tường hai bên trái phải đều bằng thủy tinh, thủy tinh trong suốt, nhìn thấy rõ chất lỏng đen kịt bên trong. Khu vực phía nam ao, gần cửa đá có một đồng đài màu vàng, có Bạch Hổ, bề rộng chừng hai thước, dài ba thước, cao ba thước, trên lưng hổ có vẽ một bàn cờ, đầu hổ có một vòng tròn, bên trong để lộn xộn chín quả cầu cỡ trứng chim câu, kích cỡ các quả cầu tuy bằng nhau, nhưng màu sắc khác nhau, chất liệu cũng không giống nhau.

Lúc đầu Tả Đăng Phong tưởng thứ khắc trên lưng hổ là bàn cờ, nhưng nhìn kỹ thì không phải. Bàn cờ vây có tất cả mười chín đường ngang, mười chín đường dọc, nhưng nào chỉ có chín đường, đây không phải bàn cờ vây, mà là vẽ về Cửu Cung.

Cửu Cung là một loại phương pháp thôi diễn do Kỳ Môn Độn Giáp diễn sinh ra, chẳng những có thể dùng để thôi diễn mệnh số, còn có thể thôi diễn tương lai, nhìn thấy hình vẽ Cửu Cung, Tả Đăng Phong mở to mắt, âm dương ngũ hành bát quái hắn rất quen thuộc, nhưng hắn không biết gì về Cửu Cung chi đạo.

Bọn người Đằng Khi Chính Nam đã có kinh nghiệm, mặc kệ Tả Đăng Phong một mình mở cửa phá trận, không hề tới gần, họ biết tính Tả Đăng Phong, nếu tới gần chắc chắn sẽ bị hắn châm chọc khiêu khích.

Tả Đăng Phong lấy rượu ra uống, vừa uống vừa nhìn hình vẽ Cửu Cung, ở những chỗ giao nhau của những đường ngang dọc Cửu Cung đồ đều có một chỗ lõm tròn nhỏ, cho thấy chín cầu có thể thoải mái đặt xuống chỗ nào cũng được. Nếu chỉ để xếp thành hình Cửu Cung đầy đủ thì chẳng có gì khó khăn, “Hai bốn là kiên, sáu tám là túc, trái ba phải bảy, đái cửu lý nhất, ngũ cư trung ương” cứ như vậy mà xếp, dù trên hay dưới, trái hay phải, thẳng hay xéo, chỗ giao nhau đều ra số mười lăm. Nhưng điểm khó là ở chỗ chất liệu các viên cầu khác nhau, bên trên lại không vẽ số, nên căn bản không biết viên nào số 1, viên nào số 2. Một khi làm sai, kết quả chính là nước đen trong tường thủy tinh sẽ tuôn ra, nước này là gì Tả Đăng Phong không biết, nhưng hắn có thể xác định nó không phải là mực nước.

“Dù biến đổi bao nhiêu thì bản chất cũng không thay đổi, lão tử sao phải sợ ông?!” khốn cảnh trước mắt không làm Tả Đăng Phong lùi bước, mà còn khơi dậy lòng háo thắng của hắn, Cửu Cung đồ cũng phải dựa trên nguyên lý của âm dương Ngũ Hành, hắn chỉ cần đảo ngược Cửu Cung, tùy tiện bày bố.

Tả Đăng Phong bỏ viên cầu màu vàng vào vị trí trung tâm của Cửu Cung, quả đầu tiên là quả dễ đặt nhất, không cần phải chọn lựa chất liệu, chỉ cần cứ để vào vị trí ngay chính giữa là được, định vị Cửu Cung, còn tám quả cầu kia thì không thể tùy ý như vậy.

Quả cầu rơi xuống tới gần Cửu Cung, thì bắn ra một món đồ hình hồ lô rất là tinh xảo. Tả Đăng Phong nhìn kỹ, nhận ra đó là một đồng hồ cát bằng thủy tinh, chỉ khác đồng hồ cát bình thường ở chỗ cát bên trong là những viên bi nhỏ xíu màu vàng. Tả Đăng Phong đưa tay xem đồng hồ, căn cứ khoảng cách hai hạt cát vàng rơi xuống, đoán ra đến khi kim sa chảy xuống hết sẽ là mười hai canh giờ, tức là một ngày.

Tả Đăng Phong cảm thấy áp lực cực lớn, Lý Thuần Phong đã dám để cho hậu nhân thời gian mười hai canh giờ phá trận, chứng tỏ Cửu Cung đồ này rất khó phá giải.

“Đi ra ngoài, đào sâu xuống mộ đạo, rút hết nước đen trong đó ra.” Đằng Khi Chính Nam nói với ba công binh. Hắn cố ý nói lớn cho Tả Đăng Phong nghe, ý là đào một hố thông vào mộ đạo, sau đó cho nổ tung hai bên tường thủy tinh, làm tiêu hết nước đen.

“Đừng có tự bêu xấu mặt mũi, nếu làm nổ tung tường thủy tinh, thì đừng hòng đi vào mộ chính nữa.” Tả Đăng Phong hừ lạnh, cơ quan trong mật thất này rất nguy hiểm, nhưng rất ngạo khí, đều cho người vào lăng đầy đủ thời gian phá trận, đây là khí độ của Lý Thuần Phong, cho người vào lăng cơ hội khiêu chiến công bằng, nhưng nếu người kia dám dở trò, đương nhiên ông ta sẽ có biện pháp xử lý tương ứng, ví dụ chặn mộ đạo, hoặc triệt để phong bế mộ thất chính.

“Tả tiên sinh, xin chú ý ngữ khí của anh, chúng tôi là muốn giúp anh.” ngữ khí của Tả Đăng Phong làm Đằng Khi Chính Nam rất tức giận.

Tả Đăng Phong không thèm tranh luận, dưới mắt hắn, Đằng Khi Chính Nam đã sớm là một người chết, cần gì phải nhiều lời.

“Tả tiên sinh, thời gian của chúng tôi rất gấp gáp, anh chắc chắn phải gỡ bẫy này mới được hay sao?” Đằng Khi Chính Nam lộ vẻ vội, Tả Đăng Phong lấy rượu ra uống cho thấy muốn nghĩ sâu tính kỹ, mà hắn lại đang thiếu nhất chính là thời gian, chỗ này không phải nằm trong khu do Nhật quản lý.

“Phải gỡ được Cửu Cung, nếu cứ cố xông vào, Lý Thuần Phong nhất định sẽ không để cho mày đi vào vào chủ mộ thất.” Tả Đăng Phong lắc đầu nói. Sự kiện Huyền Vũ môn phát sinh năm 626, khi đó Lý Thuần Phong chỉ mới hai mươi lăm tuổi, là một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi nào cũng có chung một tính hiếu thắng cuồng vọng, thích hư vinh. Tất cả cơ quan trong lăng mộ này sẽ đều phải đi theo tính đó của Lý Thuần Phong, bên ngoài tên ngắn bắn loạn xạ, chó mèo sẽ chết sạch, những người còn lại mới có tư cách đối mặt với cơ quan, đây là bố trí theo tính thiếu niên của Lý Thuần Phong, nếu khi ông ta thiết kế lăng mộ vào lúc năm mươi tuổi, vậy chắc chắn phải trầm ổn hơn, tuyệt sẽ không lưu lại một đường sinh cơ nào, hành vi hiện giờ có khác gì muốn nói: ‘Thấy ta thông minh không, ngươi có thể sao?’

Đằng Khi Chính Nam gật đầu, hắn biết Tả Đăng Phong nói có lý, trừ cơ quan ngoài mộ đạo, cơ quan vừa rồi và cơ quan này không hề có sát ý, mà giống muốn so đấu trí lực hơn, đã như vậy, người thiết kế lăng mộ dĩ nhiên sẽ không để cho những kẻ cứng đầu chiếm được tiện nghi, nếu cỡ xông vào chắc chắn sẽ lãnh hậu quả nghiêm trọng.

“Kiên nhẫn chờ đi, nếu tao đoán không sai, đây đã là cuối cùng rồi, chỉ cần giải được, chúng ta có thể đi vào.” Tả Đăng Phong nói.

“Thật sự?” Đằng Khi Chính Nam thấy được hi vọng.

“Ừ.” Tả Đăng Phong gật đầu. Ở đây có tổng cộng ba cơ quan, tên ngắn không lông vũ, tượng đồng Huyền Vũ phóng hỏa, ao nước độc Bạch Hổ, cộng lại đã đủ, Thanh Long và Chu Tước chắc hẳn ở trong ngôi mộ bên cạnh, hơn nữa từ thời Đường triều có truyền thống cho quan binh bảo vệ lăng mộ, nên cũng không cần phải lắp dặt quá nhiều cơ quan.

Đằng Khi Chính Nam gật đầu.

Nhưng ngay lúc đó, bên ngoài vọng vào tiếng quỷ tử hét to, ‘Đại tá các hạ, Anh Tử tiểu thư nhắn các ông nhanh lên.’

“Xảy ra chuyện gì?” Đằng Khi Chính Nam cao giọng lại hỏi.

“Đã có người phát hiện hành tung của chúng ta, võ sĩ Tam Xuyên Tố và Anh Tử tiểu thư đã giết chết họ, chúng tôi đang xử lý thi thể.” Tên kia hét to trả lời.

Tả Đăng Phong cau mày, quả nhiên, đứa bé kia đã chạy về thôn gọi thêm người, Quỷ tử Nhật Bản đâu thèm bận tâm người lớn hay người bé, thằng nhỏ kia chắc chắn đã nằm trong vũng máu rồi.

“Biết.” Đằng Khi Chính Nam hô lớn đáp lại.

Tả Đăng Phong trở nên tỉnh táo, địa hình lăng mộ nơi này không thích hợp bày trận, bây giờ chưa thể ra tay được, việc cấp bách là phải phá được Cửu Cung đồ, đưa bọn Đằng Khi vào trong chủ mộ thất, ở đó giết chúng.

Cửu Cung chỉ dùng để thôi diễn vận số và mệnh số, nói trắng ra là xem số và dự đoán, Lý Thuần Phong không cần gì phức tạp, chỉ cần đối phương dùng chín quả cầu tiến hành một thôi diễn chuẩn xác trên Cửu Cung đồ là được, Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ, quyết định một lần thử làm thầy tướng số, thôi diễn cát hung…