Chương 233: Giả truyền pháp thuật

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 233: Giả truyền pháp thuật

“Đa tạ chân nhân từ bi.” Tả Đăng Phong khom người cảm ơn, không ngờ dày mặt xin xỏ, đạo sĩ ở Tử Dương quan không truyền thụ cho hắn, lại ở đây cơ duyên xảo hợp ngoài ý muốn đạt được.

” Pháp môn Xiển Giáo đi theo đường thập nhị kinh lạc, pháp môn đạo gia lại đi theo đại tiểu chu thiên, hai bên có một chỗ tương tự, đều Luyện Khí Kết Đan dĩ cầu Trường Sinh, Tiệt Giáo pháp môn khác chăng mở lối đi tắt, đi theo kỳ kinh bát mạch, để khí hải tồn khí, không ngưng đan ở đan điền.” Trung niên đạo sĩ không nói thừa, nói thẳng vào chính đề.

Tả Đăng Phong gật đầu, khí hải trong đan điền của hắn bị hao tổn, không thể áp súc linh khí sang trạng thái dịch hoặc trạng thái cố định, chỉ có thể ở vào trạng thái khí, Quan Nguyên huyệt và Thiên Khu huyệt của đan điền bị hao tổn, linh khí không thể rút ra khỏi khí hải, hắn chỉ cần phương pháp giúp đưa linh khí vận hành vào lộ tuyến toàn thân, vốn hắn đã đoán được sẽ đi kỳ kinh bát mạch, nhưng hắn không biết từ nơi này đi như thế nào, đi những đâu, rồi từ đâu trở về.

“Phát trùng, Hành nhâm, Nhiễu đái, Kinh Duy, Hoàn khiêu, Phản đốc.” Trung niên đạo nhân nói một hơi mười hai chữ.

Đó gọi một câu chân truyền bằng truyền vạn quyển sách, trung niên đạo nhân tuy chỉ nói rải rác hơn mười chữ, nhưng đã bao hàm trình tự vận hành kỳ kinh bát mạch và phương pháp hành khí.

Tả Đăng Phong như nhặt được chí bảo, hắn tinh thông vị trí kinh lạc, lập tức dựa theo lộ tuyến trung niên đạo nhân vừa nói ngưng khí vận hành, quả nhiên có thể điều linh khí đầy ứ trong khí hải, nhưng kỳ kinh bát mạch chưa từng được rèn luyện qua, nên linh khí vận hành vô cùng thong thả, nhưng không hề nghi ngờ trung niên đạo nhân truyền thụ cho hắn hành khí pháp môn chính xác.

Không ai có thể hiểu được tâm tình hiện giờ của Tả Đăng Phong, ngay cả hắn không nghĩ có một ngày lại có thể lại làm phép thuật, chuyện thống khổ nhất trong đời mất đi thứ mình quý nhất, hơn một tháng chạy nạn làm hắn xem rất nhiều chuyện trở thành bình thường, thậm chí trong lòng đã chấp nhận chuyện mất đi tu vi, nhưng bây giờ trong lòng hắn lại nhóm lên hi vọng, hắn cao hứng không phải tu vi mất mà được lại để có thể phong vân một cõi, mà có tu vi hắn có thể tiếp tục hoàn thành chuyện mình chưa làm xong, tiếp tục theo đuổi hi vọng hư vô mờ mịt.

“Tử Dương quan tu tập phương pháp quan khí và Ngự Khí, tụ khí, mượn khí, ẩn khí, ngưng thần, sưu hồn là pháp môn quan khí, cương quyết, trừ ma, dời núi, thanh hồn, phong hồn, khiển hồn, giam hồn, huyễn hình, tử bình, kéo dài linh, ngự lôi, ngỗ địa nghịch thiên là pháp môn Ngự Khí.” Trung niên đạo sĩ lại nói.

Tả Đăng Phong chỉ gật đầu, không nói gì, trung niên đạo sĩ hướng dẫn kỹ pháp môn của Tiệt Giáo Tử Dương quan cho Tả Đăng Phong, buổi tối bắt đầu, mãi đến canh ba mới truyền thụ xong.

“Chân nhân có gì phân phó, vãn bối xin thực hiện giúp ngài.” Tả Đăng Phong chờ ông tôi nói xong, cúi người hành lễ.

“Sau khi rời khỏi, sau này đừng tới nữa.” Trung niên đạo nhân lạnh lùng.

“Tuy chân nhân muốn lấy tính mạng của tôi, nhưng vãn bối vẫn vô cùng cảm kích, trận pháp bên ngoài của chân nhân đã tổn hại, vãn bối sẽ tìm hỏa chúc độc xà khôi phục lại trận pháp cho ngài.” Tả Đăng Phong chắp tay, đi ra ngoài, trung niên đạo nhân tuy truyền thụ Tử Dương quan quan khí thuật và Ngự Khí quyết, nhưng phần lớn đều đã bị bóp méo, nếu Tả Đăng Phong để nguyên tu luyện, hậu quả sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng mất mạng.

Trung niên đạo nhân không nói gì, vì Tả Đăng Phong nói sự thật, ông tôi thật sự có lòng muốn hại chết Tả Đăng Phong, nhưng ông tôi đánh giá thấp ngộ tính của hắn, Tả Đăng Phong có thể sửa chữa Âm Dương Sinh Tử Quyết cho phù hợp với Ngọc Phất, có nghĩa hắn đã cực kỳ tinh thâm hệ thống kinh lạc huyệt đạo.

Tả Đăng Phong xoay người đi ra, đưa tay đóng cửa mật thất, rồi sờ soạng xuống núi, vừa đi vừa nhớ lại chỉ quyết và pháp quyết do đạo nhân chỉ cho, trung niên đạo nhân này am hiểu sâu nhân tính, biết cảnh giới cao nhất gạt người nửa thật nửa giả, ông tôi không nói dối toàn bộ, nhưng trong số khẩu quyết truyền thụ chỉ có hai cái thật, một tụ khí quyết Tả Đăng Phong đã biết, còn một cái là pháp thuật khinh thân Cương quyết quyết.

Tả Đăng Phong vẫn ghi nhớ tất cả để sau này tiến hành tu chỉnh, nhưng hắn muốn tu chỉnh lại không phải để cho mình sử dụng, những pháp thuật này Tử Dương quan đều cực kỳ tinh diệu, dù tiến hành tu chỉnh rồi, nếu muốn toàn bộ luyện thành ít nhất cần ba đến năm năm, thời gian của hắn không đủ, hắn nhớ kỹ chỉ để trả thù đạo nhân trong mật thất Tử Dương quan, vì dù hắn đã thề không truyền pháp môn Tử Dương quan ra ngoài, đạo nhân kia vẫn cự tuyệt hắn, làm Tả Đăng Phong tổn thương tự trọng nghiêm trọng, phương pháp quan khí và thuật Ngự Khí của Tử Dương quan hắn không biết dùng, nhưng hắn sẽ chỉnh lý hết, lưu lại cho người hữu duyên tu luyện.

Kể cả Âm Dương Sinh Tử Quyết của Thanh Lương động phủ Xiển Giáo, hắn sẽ lưu truyền, chẳng những lưu truyền, mà còn cố gắng sửa chữa cho thích hợp phái nam tu luyện, Ngọc Hành Tử phế đi tu vi của hắn để ngăn cản Âm Dương Sinh Tử Quyết truyền ra bên ngoài, để trả thù, hắn nhất định phải làm cho bí pháp của Thanh Lương động phủ tiết ra ngoài.

“Tôi ăn nói khép nép cầu các người, các người đều từ chối, tôi sẽ bắt các người phải trả giá.” Tả Đăng Phong mím môi, hắn đã xuống nước cầu cạnh xin xỏ, Ngọc Hành Tử và đạo nhân đều không cho, đã như vậy, hắn nhất định sẽ truyền bí pháp của họ ra ngoài, trung niên đạo nhân này, Tả Đăng Phong không cảm kích, vì đối phương không phải muốn giúp hắn, mà chỉ để giữ mạng nên mới chịu truyền pháp môn cơ bản, mà còn cố tình truyền sai, bụng dạ khó lường, âm tàn xảo trá.

Xiển Giáo Âm Dương Sinh Tử Quyết không dùng được nữa, Tiệt Giáo Ngự Khí phương pháp không tu luyện được, nhưng Tả Đăng Phong không buồn, mà lại hài lòng, vì hắn đã có được Cương quyết quyết, hắn từng được Ngọc Phất kể cho nghe chuyện cũ của một ít môn phái, biết Tử Dương quan Cương quyết quyết cùng với Vô Cực quan Thiên nga lược ảnh và Lạc Vân sơn Tử Vân truy nguyệt ba đại bí pháp khinh thân, chỉ cần tu thành Cương quyết quyết, phụ trợ dùng Huyền Âm chân khí, có thể hoành hành không sợ ai.

Tả Đăng Phong vui vẻ, cực kỳ vui vẻ, hắn đã từng cưỡi xe mô tô ba bánh của Nhật, biết cấu tạo của xe máy, Âm Dương Sinh Tử Quyết bị phế giống như bình xăng xe máy bị hư, làm chảy xăng, còn Tiệt Giáo kỳ kinh bát mạch pháp môn hành khí giống như tìm được chốt mở can dầu phụ, chỉ cần đổ đầy xăng vào can dầu phụ, thì xe máy lại có thể bon bon.

Nhưng trước mắt hắn còn một vấn đề rất nghiêm trọng, mở rộng kỳ kinh bát mạch kinh lạc, tụ tập lại linh khí, quá trình này ít nhất phải nửa tháng, Tả Đăng Phong phát sầu vì hiện giờ có quá nhiều người truy bắt, làm sao an toàn sống nửa tháng này.

Hiện giờ, linh khí trong khí hải của Tả Đăng Phong do thu nạp từ bên ngoài vào, loại linh khí này không tinh khiết, phải cho đi kỳ kinh bát mạch tinh luyện mới có thể trở thành linh khí có thể phóng ra ngoài, nhưng Tả Đăng Phong không làm chuyện này, vì hiện giờ bao tay Huyền Âm đã có thể tỏa ra âm khí trung hoà dương khí, âm khí chảy trở về, làm sảng khoái tinh thần, thất khiếu thanh minh, rốt cục lại có thể ban đêm xem vật.

“A Di Đà Phật.” một tiếng niệm Phật hiệu đột ngột vang lên, Tả Đăng Phong khiếp sợ, vội ngẩng đầu nhìn, một lão tăng cao lớn mặc áo cà sa đỏ thẫm mặt không biểu tình đứng ngay trước mặt hắn, chỉ cách khoảng hơn mười bước, Tả Đăng Phong sợ hãi, định xoay người sang hướng đông chui vào rừng cây chạy trốn.

“A Di Đà Phật, Tả thí chủ, xin dừng bước.” Lão tăng lướt tới nắm lấy cánh tay hắn.

“Ông là ai, muốn làm gì?” Lực nắm của lão tăng rất mạnh làm Tả Đăng Phong phải cau mày.

“A Di Đà Phật, lão nạp là Thiên Thần của Ngũ Đài Sơn, Tả thí chủ đả thương sư huynh và lấy mạng sư điệt của lão nạp, mời trả cho Ngũ Đài Sơn một cái công đạo.” lão tăng nói rất bình thản, nhưng cánh tay lại dùng sức.

“Thiên Hoằng thiền sư không phải tôi giết.” Tả Đăng Phong quay người cố rút ra khỏi tay đối phương, nhưng năm ngón tay nắm chặt lấy xương tỳ bà của vai trái hắn, làm hắn đổ mồ hôi lạnh.

“Theo lão nạp trở về Ngũ Đài Sơn rồi nói.” Ngữ khí hòa thượng thêm phần nghiêm khắc, hòa thượng đối với khách hành hương rất hiền hòa, nhưng đối người xấu thì không chút từ bi.

“Tôi không còn tu vi, ông mau buông tay.” Trán Tả Đăng Phong đã rướm mồ hôi lạnh.

Lão tăng Thiên Thần không hề thả tay, lôi theo hắn bước về hướng đông, ông tôi cao lớn đi trước, Tả Đăng Phong cà nhắc đi theo.

Tiếng niệm A Di Đà Phật của Thiên Thần hòa thượng có sự dụng linh khí, trong đêm khuya âm thanh truyền khắp nơi, một lát sau đã có một nhân ảnh lăng không tìm đến.

Người tìm tới là trung niên Hồng Y tăng nhân, người đã phát hiện ra hắn hôm trước, hiện giờ áo cà sa của ông tôi bị tàn phá, mặt mũi bầm dập, không hỏi biết bị Thiết Hài đánh cho một trận.

Nhìn thấy người này, Tả Đăng Phong thầm kêu không xong, quả nhiên, đối phương vừa rơi xuống đất lập tức vọt tới, vung quyền đánh thẳng vào mặt hắn, “Ta đánh chết ngươi, đồ gian tặc.”

Thiên thần lão tăng không hề ngăn cản, Tả Đăng Phong né không kịp bị trúng một đấm, tức thì trước mắt biến thành màu đen, máu mũi tuôn ra, Thiên Thần hòa thượng vẫn không buông hắn ra, nên Tả Đăng Phong không dùng được tay trái, đành giơ tay phải cố chùi máu mũi, nhưng chưa kịp lau, trung niên tăng nhân lại vung quyền tới, lần này Thiên Thần lão tăng sợ Tả Đăng Phong bị hắn đánh chết, mới đưa tay ngăn trở trung niên tăng nhân.

Bị trúng một đấm, Tả Đăng Phong mới nhận ra mình bị bắt, hắn chưa từng nghĩ mình lại bị bắt nhanh như vậy, hắn càng không nghĩ người tôi sẽ đánh hắn.

“Người này chẳng những cừu địch Ngũ Đài Sơn, còn cấu kết bọn trộm đào Chu Lăng, hãy để ông trời định tội, sư điệt không thể răn dạy quá độ.” Thiên thần hòa thượng dùng từ “răn dạy” chứ không phải “đánh người”.

“Thả tôi ra!” Tả Đăng Phong hô, máu mũi chảy ngược vào cổ làm hắn sặc, ho khù khụ không ngừng, Thiên Thần hòa thượng thấy hắn máu chảy không ngừng, lại biết hắn không trốn thoát được, nên buông tay ra.

Tả Đăng Phong cúi đầu ho khan, hộc máu tươi trong cổ họng ra, đưa tay chùi máu mũi, mượn thời cơ nhìn sang phía nam, nơi này không nhìn thấy chỗ núp của Thập Tam, nên Thập Tam không biết hắn đã bị bắt.

Tả Đăng Phong không phải muốn Thập Tam đến cứu mình, hắn chỉ muốn xác định Thập Tam có an toàn hay không, vì hắn đã từng dặn dò Thập Tam không được rời khỏi chỗ núp.

Tả Đăng Phong cởi bỏ đạo bào, ném dao găm xuống đất.

“Tôi không chạy trốn đâu.” Tả Đăng Phong bịt mũi ngửa mặt ra, hắn biết mình trốn không thoát, chỉ có thể cố gắng tận lực kéo dài thời gian, đợi tu vi khôi phục…