Chương 257: Thần Châu nhất phái

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 257: Thần Châu nhất phái

Tả Đăng Phong tới giờ vẫn chưa biết trong thời gian hắn bị Thiên Thần hòa thượng bắt Ngọc Phất đã trải qua những chuyện gì, nhưng bây giờ hắn không bận tâm suy đoán nữa, chỉ cần chạy tới Thần Châu Phái, sẽ biết đáp án ngay thôi.

“Tả Đăng Phong, chúng ta đi đâu vậy.” Thiết Hài ngáp, ông đã quá quen với Tả Đăng Phong, nên gọi thẳng tính danh.

“Đi Thần Châu Phái.” Tả Đăng Phong đáp.

“Từng tới Thần Châu Phái lần nào chưa?” Thiết Hài thuận miệng hỏi.

“Chưa, nhưng tôi biết vị trí.” Tả Đăng Phong chỉ dùng năm phần công lực, chứ nếu toàn lực thi triển Cương quyết quyết, Thiết Hài sẽ theo không kịp.

“Chưa từng tới làm sao cậu biết nó ở đâu?” Thiết Hài nghi hoặc.

“Đừng nói nữa, đi nhanh đi.” Tả Đăng Phong hơi tăng thêm tốc độ, hồi trước lúc hắn đi tìm thành cổ Dung Quốc đã nhìn thấy Thần Châu Phái từ xa, nhưng bây giờ hắn đang bận suy nghĩ, nên không giải thích cho Thiết Hài.

Tả Đăng Phong tính toán rất chuẩn xác, chỗ họ đặt chân cách Thần Châu Phái tám trăm dặm, hai người canh ba xuất phát, một đường đi nhanh, tới tảng sáng đã tiếp cận địa đầu, Tả Đăng Phong bắt đầu phát hiện dị thường, đường lớn đi thông Thần Châu Phái ở trước mặt có dấu vết đánh nhau rất rõ, cây cối nghiêng ngả, đường vỡ hố sâu, trong bụi cỏ bên đường mới cất rất nhiều mộ phần, những ngôi mộ này đều thấp, chứng tỏ được chôn khá vội.

Tả Đăng Phong hạ xuống cẩn thận quan sát, phát hiện hai bên đường có một số mảnh quần áo có mùi xác chết, chủ yếu là hai màu đỏ và vàng, nghe nói tập tục mai táng của Trung Quốc mỗi địa phương mỗi khác, nhưng phần lớn những người chết dưới tám mươi tuổi thì đều được mặc màu vàng, hơn tám mươi tuổi thì được xem là hỉ tang, nên mặc đồ đỏ, những mảnh vải đỏ có mùi xác chết này rõ ràng là áo liệm, hơn nữa trên thân cây trong bụi cỏ hai bên đường còn vương ít thịt nát, nhưng chung quanh không có máu, rất nhiều dấu hiệu cho thấy, ở đây đã từng có Người trong đạo môn điều khiển thi thể tiến hành đấu pháp.

“Có người đánh nhau ở đây.” Thiết Hài đứng trên đường nhìn quanh, người ngốc cũng còn nhìn ra, huống chi là ông.

“Ừ, đi thôi.” Tả Đăng Phong gật đầu, nhảy lên, dấu vết đấu pháp ở đây cho thấy có một t lớp người ngăn cản một lớp người khác tiến vào Thần Châu Phái, sở dĩ nói là một lớp chứ không phải một người là vì dấu vết đấu pháp kéo dài tới mấy dặm, cho thấy đây là quần đấu chứ không phải độc đấu.

Trên đường đi, hai người lại phát hiện thêm mấy chỗ có dấu vết đấu pháp, nhưng Tả Đăng Phong không xuống kiểm tra nữa, mà một đường chạy thẳng, tới giờ Thìn, hai người đã tới chân núi Thần Châu Phái.

Thần Châu Phái ở Tương Tây, thời cổ là khu vực man hoang, Thần Châu Phái là một chi nhánh nhỏ của Chính Nhất Giáo, vì chỗ xa xôi, nên khách hành hương rất thưa thớt, Thần Châu Phái quy mô lại không lớn, đường lên núi không rộng, chỉ có sáu xích, vì đang là mùa hạ cây cối sinh trưởng khá nhanh, lòi ra ở những khe giữa những viên đá lót đường.

Tới nơi này, để thể hiện sự tôn trọng với Thần Châu Phái, hai người không lăng không, mà theo sơn đạo đi nhanh lên núi, núi của Thần Châu Phái là mẫu tử phong, tử phong hơi thấp, đạo quan ở mẫu phong phía sau, hai người đi tới đỉnh núi tử phong đã nhìn thấy đạo quan, cũng nhìn thấy bãi đất trống ngay đại quan đang tụ tập rất nhiều người

Tả Đăng Phong cau mày, đám người chia làm hai phe, phe bên phía tây nhân số khá nhiều, phải cả mấy trăm, phe mé đông nhân số ít, chỉ trên dưới một trăm người, những người này đều mặc đạo bào, đều là người trong đạo môn, mảnh đất trống trước cửa Thần Châu Phái không rộng lắm, nên mấy trăm người tụ tập có phần khá chen chúc.

“Có muốn lén tới xem không? ” Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong cau mày, tưởng hắn sợ.

“Để tôi suy nghĩ.” Tả Đăng Phong khoát tay, tuy khoảng cách rất xa, nhưng hắn vẫn nhìn thấy rõ đám người mé tây đứng đầu chính là Trương Hoằng Chính, còn đám người mé đông do Kim Châm cầm đầu, hắn chỉ đang suy nghĩ vì người biết pháp thuật của Mao Sơn phái biết pháp thuật chỉ có năm sáu chục người, Kim Châm tìm đâu ra lắm người tới giúp đỡ như vậy, hơn nữa, Kim Châm không hề gọi hắn tới giúp, mà hắn vì lòng nhiệt tình tự chạy tới, nếu lỡ Kim Châm không cần hắn hỗ trợ, vậy chẳng phải vẽ rắn thêm chân sao.

“Nghĩ kỹ chưa?” Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong đứng im lâu quá, lên tiếng giục.

“Đừng có gấp.” Tả Đăng Phong lắc đầu, ông bà dạy ‘nghĩ kỹ rồi hẵng làm’, bây giờ hắn cần phải nghĩ cho kỹ, Mao Sơn phái không có nhiều đệ tử biết đạo thuật, những người đứng sau lưng Kim Châm rất có thể là đạo nhân của môn phái khác, Kim Châm dù sao cũng là Chính Nhất Giáo sư, đứng hàng tam sư địa vị cao cả, đa số đệ tử Chính Nhất giáo ở Bắc Phương đều biết hắn, nếu hắn cần hỗ trợ, thì hẳn họ phải tới giúp. Nhìn quần áo hai đám đạo nhân là có thể nhìn ra Bắc Phương và Nam Phương khác biệt, đạo nhân phe phía đông mặc đạo bào lấy màu xám đen làm chủ, gọi là Bố Y, còn đạo bào của đạo nhân phe phía tây lấy màu xanh vàng làm chủ, gọi là Ti Y, tình hình này có thể xem như là nội chiến Nam Phương và Bắc Phương.

Tả Đăng Phong nghĩ mãi, vẫn chưa quyết được, nhân tố làm hắn khó quyết thì nhiều lắm, quan hệ hắn với Kim Châm là quan hệ cá nhân, nếu bây giờ xuất hiện, sẽ làm Kim Châm khó xử, hồi trước hắn chỉ đắc tội Trương Hoằng Chính, sau ở Ngũ Đài Sơn giết Bạch Vân Quan chưởng giáo Tất Phùng Xuân, Tất Phùng Xuân là người phương bắc, làm sao biết những người phương bắc đứng sau lưng Kim Châm kia có quan hệ tốt với Tất Phùng Xuân hay không.

“Đại sư, ông đi gọi Đỗ Thu Đình tới đây giúp tôi, nhưng đừng nói tên tôi ra nhé.” Tả Đăng Phong nhờ Thiết Hài, hắn không biết gì về tình hình trước mặt, nên cách xử lý thỏa đáng nhất vẫn là đưa Kim Châm tới hỏi cho rõ cái đã.

Thiết Hài gật đầu, nhanh chân chạy đi.

Tả Đăng Phong không rời mắt nhìn, Thiết Hài đi thẳng tới chỗ Kim Châm, vì khoảng cách quá xa, Tả Đăng Phong không nghe được ông nói gì, cũng không nhìn thấy được biểu lộ của Kim Châm, một lát sau Thiết Hài trở về, lần này không chạy, mà lăng không, nhảy nhảy mấy cái đã tới nơi.

“A Di Đà Phật, cậu ta không tới.” Thiết Hài lắc đầu.

“Anh ấy nói sao?” Tả Đăng Phong nhìn vào sân, tất cả những người trong sân đều đã nhìn sang chỗ hắn, hành tung hắn đã bị Thiết Hài làm bại lộ.

“Cậu ta nói quan hệ với cậu là quan hệ cá nhân, không tiện gặp mặt.” Thiết Hài lại lắc đầu.

“Tôi nói rồi đừng nhắc tới tên của tôi mà.” Tả Đăng Phong biết ngay Thiết Hài đã lỡ miệng, tất cả tinh anh của Chính Nhất Giáo cơ hồ đều đang ở đây cả, đương nhiên Kim Châm không thể gặp hắn được.

“Lão nạp chỉ nói ngoại hiệu của cậu thôi mà.” Thiết Hài vô tội.

“Nói Tàn Bào với nói Tả Đăng Phong có gì khác nhau.” Tả Đăng Phong dở khóc dở cười, nhưng hắn không trách Thiết Hài, chỉ trách thanh danh của mình quá xấu, Kim Châm không gặp cũng là bất đắc dĩ.

“Tôi đi tìm địa chi đây, ở đây để làm gì chứ.” Thiết Hài lắc đầu.

“Lúc ông tới đó, họ đang nói gì.” Tả Đăng Phong đưa tay ý bảo Thiết Hài đừng vội.

“Họ không nói chuyện.” Thiết Hài đáp.

“Để tôi tới xem, biết rõ mọi chuyện rồi tôi sẽ đi.” Tả Đăng Phong nói xong lăng không vọt tới, hai ngọn núi cách nhau khoảng tám dặm, là cự ly tối đa Cương quyết quyết đạt tới, hắn cố ý làm như vậy, để làm chấn trụ địch nhân, Thập Tam thấy hắn rời đi, cũng vọt lên, đạp không đi theo.

Chính Nhất Giáo thấy hắn tới, liền bắt đầu ồn ào rục rịch, nhưng tới khi thấy hắn lướt đi ba dặm mà không cần hạ xuống mượn lực thì tiếng ồn ào giảm dần, tới khi năm dặm thì đã lặng ngắt như tờ, tới tám dặm, cả đám trợn mắt há hốc mồm, khoảng cách Tả Đăng Phong lướt được đã làm họ triệt để chấn kinh.

Ai cũng nghĩ Tả Đăng Phong khoe khoang, chỉ có hắn biết làm vậy là để khỏi giết người, nếu hắn không thể hiện thân pháp siêu cường, mọi người sẽ nhào tới ra tay với hắn, vậy hắn lại phải dựa vào giết người để làm kinh sợ đối phương.

“Chào Đỗ chưởng giáo.” Tả Đăng Phong hạ xuống, chắp tay chào Kim Châm, Kim Châm khuôn mặt phong trần, mi mắt ủ rũ, hiển nhiên rời nhà đã lâu.

“Vô Lượng Thiên Tôn, Tả thiếu hiệp khách khí.” Kim Châm chắp tay hoàn lễ, ném cho Tả Đăng Phong một ánh mắt xin lỗi, Kim Châm hiểu dụng ý của Tả Đăng Phong, nhưng bản thân có điều bất đắc dĩ.

“Tên gian tặc đã giết người của Chính Nhất giáo ta, lại còn dám xuất hiện hay sao!” Trương Hoằng Chính rời ghế đứng lên, cao giọng.

“Tất Phùng Xuân thèm thuồng bao tay Huyền Âm của tôi, tôi giết ông ta thì có gì không đúng? ” Tả Đăng Phong xoay người nhìn Trương Hoằng Chính, Trương Hoằng Chính tuy quần áo hoa lệ, nhưng trong ánh mắt có tơ máu, cho thấy gần đây nghỉ ngơi không được tốt.

“Cuồng đồ lớn mật, Bạch Vân Quan chủ dù có thất đức cũng không tới phiên ngoại nhân như ngươi ra tay, ngươi thực cho rằng bằng vào đi đường ngang ngõ tắt có thể vô địch thiên hạ hay sao?” một lão đạo cô đứng bên cạnh Trương Hoằng Chính tức giận nói, chuyện Tất Phùng Xuân vì thèm thuồng bao tay Huyền Âm của Tả Đăng Phong nên bị giết đã truyền ra, họ không thừa nhận cũng không được.

“Bà câm miệng cho tôi, nếu không tôi lại biến bà thành tảng băng bây giờ!” Tả Đăng Phong cười, thực xin lỗi, hắn nhận ra lão đạo cô này, hồi ở Mao Sơn phái, một trong số đạo nhân bị hắn đóng băng chính là đạo cô này.

Lão đạo cô trừng to mắt, nhưng không dám tiếp tục nhiều chuyện, mùi vị của Huyền Âm chân khí, khiến bà phải nằm liệt hơn nửa năm, bà vẫn còn nhớ rõ.

“Đỗ chưởng giáo, sao ngài lại ở đây?” Tả Đăng Phong dọa lùi lão đạo cô, xoay sang hỏi Kim Châm, hắn hỏi vậy có hai dụng ý, một là ý nói cho mọi người biết hắn tới đây không phải Kim Châm mời, hai là xác định mục đích chuyến đi này của Kim Châm.

“Việc của Chính Nhất giáo vốn không nên nói cho người ngoài biết, nhưng Trương Hoằng Chính khinh người quá đáng, viện tội danh tôi làm Hán gian, lấy việc công làm việc tư tước bỏ tước vị của tôi đã đành, giờ lại còn cho người làm việc hèn hạ, khi dễ người của thiên quân Lăng môn, bần đạo và Thôi chân nhân hồi Nam Kinh đại sự từng có giao hảo, không thể ngồi yên không đếm xỉa.” Kim Châm dõng dạc.

Tả Đăng Phong suýt phì cười, dù Kim Châm có viện lý do quang minh chính đại tới cỡ nào, thì cuối cùng cũng là tranh đoạt giành vợ mà thôi.

“Đỗ Thu Đình, bổn thiên sư vì người trong lòng, đưa sính lễ thì có gì sai, ngươi chẳng những đắm mình sa vào nanh vuốt người Nhật, lại còn cấu kết giao hảo với tà phái yêu nhân, giờ lại vì tư dục bản thân, làm Chính Nhất phái phân liệt, thật là phụ lòng liệt vị thiên quân.” Trương Hoằng Chính không phải đèn cạn dầu, lập tức phản kích.

Hai người đối đáp làm Tả Đăng Phong hiểu được duyên cớ bên trong, Ngọc Phất không nhận lời gả cho ai, nhưng Trương Hoằng Chính cho mang sính lễ tới, Kim Châm thấy tình hình không hay, vội chạy tới cản.

“Xin hỏi thiên sư, nguyên phu nhân mất chưa tới ba năm, ngài liền tái giá, làm như vậy không ngại thất đức hay sao? ” trong trận doanh của Kim Châm cũng có người thủ cựu.

“Lâm Chính Thuyết, ngươi không cần phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ai mà chẳng biết Đỗ Thu Đình cũng là người đang mang tang vợ!” lão đạo cô phát ngôn thay cho Trương Hoằng Chính.

Lời hai người này vốn không phải nhằm vào Tả Đăng Phong, nhưng hắn càng nghe càng thấy không được tự nhiên, hoàng hoa khuê nữ Ngọc Phất này thật là không may, người cô thích và người thích cô đều là người góa vợ…