Chương 172: Thập Tam cố thổ

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 172: Thập Tam cố thổ

Mèo với chuột là thiên địch, tuy Thập Tam vẫn luôn không ra tay, không hề biểu lộ ý đồ gì với con chuột, nhưng không ngờ lúc đêm dài người tĩnh nó rốt cục không nhịn được động thủ, hất con chuột ngã nhào xuống đất, há mồm cắn cổ nó.

“Ai nha, nhanh buông ra!” Thiết Hài vội chộp lấy Thập Tam, nhưng Thập Tam vẫn không nhả, Thiết Hài bèn xách cả mèo lẫn chuột lên, con chuột bị đau, kêu vang thảm thiết.

“Đủ rồi, buông ra.” Tả Đăng Phong cao giọng, Thập Tam tâm không cam lòng nhả con chuột ra, Thiết Hài vội ôm lấy Con chuột kiểm tra thương thế nó.

Con chuột thoát khốn, kêu ca với Thiết Hài, chui vào trong ngực lão, Thập Tam thấy nó giả bộ ra vẻ yếu ớt thì tức giận, lại nhào tới cắn, Tả Đăng Phong vội lôi nó về.

“Lẽ ra cậu đã phải nghĩ tới điều rồi mới phải.” Ngọc Phất sớm đã bừng tỉnh, tình hình trước mắt làm cô bật cười.

“Tôi biết nó không thích Lão Đại, nhưng không ngờ nó lại ra độc thủ.” Tả Đăng Phong cười, hắn đương nhiên sẽ không trừng phạt Thập Tam, vì hắn biết sở dĩ Thập Tam cắn Lão Đại là vì Lão Đại không lễ phép với nó, Thập Tam mang thù.

“Coi chừng Thập Tam, trông thấy không, cắn chảy máu rồi.” Thiết Hài kiểm tra Lão Đại.

“Ừ, nhưng là nó khiêu khích trước, Thập Tam chỉ tự vệ.” Tả Đăng Phong cười.

“Chạy tới nhà tôi mà còn nói là tự vệ!” Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong không nói đạo lý thì dựng râu trừng mắt, Tả Đăng Phong với Ngọc Phất nằm gần nhau, còn lão ở cách khá xa, Lão Đại là ngủ ở bên cạnh lão, nói trắng ra chính là Thập Tam tìm tới cửa nhà người ta cắn người.

“Được rồi, tôi sẽ để mắt coi chừng nó. ” Tả Đăng Phong chịu thua, dù sao cũng là Thập Tam đuối lý.

“Lão Đại bị thương, tôi đi tìm thảo dược.” Thiết Hài ôm phía trước Lão Đại đi về hướng bắc.

“Đi hướng nam đi, nhớ về sớm.” Tả Đăng Phong nói với theo, phía nam có một khu họ chưa điều tra qua, thuận tiện để cho Thiết Hài đi tìm.

Thiết Hài quay đầu hướng nam, ôm Lão Đại cực nhanh mà đi.

“Sao Thập Tam lại có địch ý nặng với mười hai địa chi như vậy?” Ngọc Phất tới bên dòng suối rửa mặt.

“Không hẳn, còn tùy tâm tình nó. ” Tả Đăng Phong thả Thập Tam ra.

“Đừng để xảy ra chuyện tương tự, nếu không coi chừng Minh Tịnh mang lão đại rời đi mất.” Ngọc Phất lo lắng.

“Không sao đâu, tôi biết vì sao Thập Tam nổi giận, chuyện này cũng có chỗ tốt.” Tả Đăng Phong thuận miệng nói.

Ngọc Phất tập trung rửa mặt không nói gì nữa, đàn bà ai rửa mặt cũng rất cẩn thận, tuy Ngọc Phất chưa thể gọi là đàn bà, vì cô chưa phải là đàn bà, nhưng cô đã đầy đủ tố chất trở thành đàn bà, dù về tâm lý hay sinh lý.

Mặt trời đã mọc, sắc trời sáng rõ, Ngọc Phất rửa mặt về, Tả Đăng Phong vẫn luôn nhìn cô, nhưng không phải vì đường cong của cô làm hắn dậy lên tà niệm, mà hắn đang nhớ tới một chuyện khác.

“Cậu nhìn cái gì?” Ngọc Phất nhìn hắn.

“Tôi đang suy nghĩ một chuyện, chị đứng yên đừng nhúc nhích.” Tả Đăng Phong nhíu mày khoát tay.

Ngọc Phất nghi hoặc, tuy cô không hiểu ý Tả Đăng Phong, nhưng vẫn nghe lời đứng thẳng bất động, ánh nắng sớm nhẹ nhàng nhu hòa, nghiêng chiếu vào mặt Ngọc Phất, khiến cô càng nổi bật khí chất lịch sự tao nhã, dung mạo siêu quần, đạo bào trên người càng thêm thoát tục, Tả Đăng Phong lôi nhanh giấy bút ra.

“Cậu còn biết vẽ? ” Ngọc Phất tò mò.

“Nguệch ngoạc thôi.” Tả Đăng Phong ngượng ngập cười, hắn ngay cả vẽ chim cũng không vẽ nổi, xấp giấy hắn đang cầm không phải tranh vẽ, mà là tư liệu vẽ sơ đồ kinh mạch. Pháp môn Luyện Khí Ngọc Phất là đi qua hai mạch Nhâm Đốc, còn Âm Dương Sinh Tử Quyết là đi qua mười hai kinh lạc, việc Tả Đăng Phong cần làm là ghép mười hai đường kinh lạc và hai mạch Nhâm Đốc vào với nhau, bỏ bớt những huyệt vị không phù hợp, làm cho chúng quán thông với nhau.

Hắn mò mẫm suốt hơn hai giờ, Tả Đăng Phong vừa muốn loại bỏ những điểm giống nhau trong phương pháp tu hành Âm Dương Sinh Tử Quyết và pháp môn Ngọc Phất, vừa muốn hợp quy tắc hai cái lại với nhau. Ngọc Phất không phải người ngu, cô có thể đoán ra một loại pháp môn là của Xiển Giáo hay đạo giáo, Tả Đăng Phong muốn đem khẩu ngữ Xiển Giáo chuyển thành ngữ khí đạo giáo thường dùng, để Ngọc Phất khỏi sinh nghi.

Trong khi Tả Đăng Phong đang vất vả, Thiết Hài về.

“Vẽ cái gì thế? ” Thiết Hài ôm Lão Đại xuất hiện sau lưng Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong đang chuyên tâm, không nhận ra lão.

“Không có gì.” Tả Đăng Phong khép giấy lại.

“Tranh vẽ cái gì nhỏ xíu, khó nhìn quá. ” Thiết Hài cười ha ha.

“Tôi vẽ tranh không đẹp.” Tả Đăng Phong đáp, có đôi khi người điên có chỗ hữu dụng, Thiết Hài làm ồn lên như thế, hắn có thể lấy cớ tranh vẽ xấu để Ngọc Phất khỏi để ý, nếu không Ngọc Phất đứng hơn một canh giờ, nhất định sẽ đòi xem hắn đã vẽ ra cái gì.

“Đại sư, thế có ổn không?” Ngọc Phất chỉ Lão Đại trong ngực Thiết Hài cười không ngừng, Tả Đăng Phong quay sang nhìn, thấy cổ và đầu nó đã bị Thiết Hài dùng vải cuốn chặt, như một thương binh.

“Thập Tam cắn thật, miệng vết thương rất sâu, sau mà còn làm vậy, thì hẵng coi chừng.” Thiết Hài khoa trương khoa tay múa chân.

Tả Đăng Phong và Ngọc Phất lại bật cười, hòa thượng điên với Lão Đại quả thực là tuyệt phối, bất quá việc gì cũng có lợi và hại, trải việc, ánh mắt Lão Đại nhìn Thiết Hài đã thân cận thêm nhiều.

“Được rồi được rồi, đại sư, tôi nói cho ông một biện pháp, cam đoan sau này chúng nó sẽ không đánh nhau.” Tả Đăng Phong bước tới rỉ tai Thiết Hài.

“A Di Đà Phật, Lão Đại bộ dạng thế làm sao xuống nước?” Thiết Hài ngạc nhiên, câu Tả Đăng Phong nói với lão chính là ‘Bảo Lão Đại bắt một con cá cho Thập Tam’.

“Ông bỏ băng vải trên người nó đi, không cần đâu.” Tả Đăng Phong nói, bảo Lão Đại bắt cá cho Thập Tam tuyệt đối là một kế dễ làm. Đêm Thập Tam làm vậy với Lão Đại chẳng là vì Lão Đại vô lễ trừng mắt với nó, chứ không định giết nó, chỉ cần Lão Đại tỏ thái độ hữu hảo, Thập Tam sẽ không lại làm khó nó.

“Tôi giúp nó bắt được không?” Thiết Hài thương lượng.

“Được, chỉ cần để nó ngậm đưa là được.” Tả Đăng Phong đáp.

Sự thật giống như Tả Đăng Phong sở liệu, làm Lão Đại ngậm cá do Thiết Hài bắt đưa tới cho Thập Tam, Thập Tam lộ vẻ hổ thẹn, kết quả đương nhiên là hoà giải, tuy không trở thành bằng hữu nhưng không đến mức lại nhân cơ hội hạ khẩu nữa.

“Sớm biết như vậy, tôi cũng mang Cửu nhi theo.” Ngọc Phất tiến lên.

“Thôi đừng, tôi không phải đoàn xiếc thú.” Tả Đăng Phong lắc đầu, trong ba người có hai người mang theo động vật, nếu Ngọc Phất lại mang hầu tử, vậy càng phiền toái, quan trọng nhất chính là cái con khỉ kia rất thích khiêu khích gây chuyện.

“Đoàn xiếc thú là cái gì?” Thiết Hài xen vào.

“Chính là cách ngoại quốc gọi con khỉ đó.” Tả Đăng Phong khoát tay áo, “Đi thôi, thu dọn rồi đi.”

Tới gần trưa, ba người đi lên phía bắc, khu vực hai bên trái phải đều là sông, không có người ở, ít nhất là hiện tại. Tả Đăng Phong vẫn luôn cầu nguyện không có ai ở lại nơi từ thời Thương Chu, căn cứ sách sử ghi lại, Mâu Quốc và Bộc Quốc ở hai bên bờ Kim Sa giang, nói cách khác năm đó Bộc Quốc chính là ở trong khu vực dài hẹp, nếu không có ai tới chà đạp, các di tích bảo tồn sẽ tương đối đầy đủ, việc tìm trở nên dễ hơn nhiều.

Sự thật chứng minh, khu vực xác thực không có người qua lại, vì hai bên đều là sông, nên không xuất hiện động vật có vú với kích thước lớn, động vật ở đây phần lớn đều là động vật máu lạnh, như rắn, rùa, ếch, thằn lằn, trước ngày kinh trập đều ngủ đông, bây giờ thời tiết còn lạnh, năng lực hoạt động chúng không nhiều, nhưng vấn đề là số lượng quá nhiều, nhất là rắn, càng đi lên phía bắc, rắn xuất hiện càng nhiều, thể tích càng lớn, bộ dáng càng quái, đều là từ trong huyệt động chui ra phơi nắng.

Ngoài ra địa hình càng thêm hiểm ác, cơ hồ chẳng có chỗ nào bằng phẳng, vách đá và vách núi tăng nhiều, hố trời núi cao, hiểm trở rậm rạp, ba người buổi trưa xuất phát, đến tám giờ tối mới chỉ đi được không tới trăm dặm, ấy là do luôn phải đi lòng vòng theo chữ chi.

Ba người tới một ngọn núi cao vút chọc mây phủ đầy tuyết, loại núi này ba người trước đã thấy được vài cái, nhưng cái trước mắt là cao nhất, trước khi lên đường Tả Đăng Phong đã từng tìm đọc tư liệu địa lý khu vực, sớm đã biết có núi cao, nhưng không biết đều là Tuyết Sơn, xác thực mà nói gọi Tuyết Sơn không chính xác, vì chúng không phải được băng tuyết bao trùm toàn bộ, mà chỉ ở chỗ cao, phía dưới núi không có tuyết, chẳng những vậy, càng lên cao thực vật càng thưa thớt.

Tuy lúc này sắc trời đã tối, nhưng ba người quyết định vượt sang bên kia núi rồi mới nghỉ, hướng núi bên này ban ngày phơi nắng nhiệt độ rất cao, tối khó tránh khỏi có xà trùng đi kiếm ăn.

Vượt một ngọn núi cao đối với người thường thì phải leo lên từng bước, nhưng đối với ba người tu hành độ quá Thiên kiếp thì chỉ là nhún mình lên xuống một trăm cái thôi, nên chỉ một lát sau ba người đã lăng không đến đỉnh núi, trên đỉnh núi quả thực có rất nhiều tuyết, nhưng diện tích bao trùm không lớn, giống như đội một cái mũ trắng thôi.

Ba người theo hướng bắc xuống núi, nhưng Thập Tam trên vai Tả Đăng Phong đột nhiên phát ra một tiếng kêu sắc nhọn, Ngọc Phất và Thiết Hài đều quay sang nhìn Thập Tam, Thập Tam kêu rất chói tai, không chỉ Ngọc Phất và Thiết Hài, mà ngay cả Tả Đăng Phong cũng là lần đầu nghe được Thập Tam kêu sắc nhọn như thế.

“Thập Tam, sao vậy?” Tả Đăng Phong rất nhanh cảm giác hoàn cảnh chung quanh, không phát hiện được bất cứ dị thường nào, nhiệt độ phải dưới 0 độ, với hoàn cảnh này không thể có dị vật nào khủng bố.

Thập Tam không đáp lại, toàn thân run rẩy, cực kỳ kích động.

“Nó nhìn sang hướng tây.” Ngọc Phất nói, Thập Tam ở trên vai Tả Đăng Phong, nên Tả Đăng Phong không thấy rõ nét mặt nó, nhưng Ngọc Phất nhìn thấy.

“Thập Tam, mày đang nhìn cái gì?” Tả Đăng Phong xách Thập Tam xuống, nhận ra quả nhiên Thập Tam nhìn không chuyển mắt về phía tây xa xa.

“Thập Tam, mày từng đi chỗ đó? ” Tả Đăng Phong nhíu mày, bên bờ Giang Tây là một dãy núi nhấp nhô, một ngọn Tuyết Sơn nằm ngay khe hẹp trong dãy núi, ngọn Tuyết Sơn này khác với những ngọn Tuyết Sơn khác, nó đột nhiên cất cao, cực kỳ đột ngột, giống như ngân châm chọc thẳng vào trời, rất khó trèo lên.

Thập Tam gật đầu thét lên, Tả Đăng Phong đã đoán được nguyên nhân Thập Tam kích động, chỗ này cách mặt biển rất cao, Thập Tam ở độ cao phát hiện ở Giang Tây có một thứ gì đó, dùng thị lực của Thập Tam, không thể thấy rõ vật cách xa mấy trăm dặm, nói cách khác nó chính là đang nhìn ngọn Tuyết Sơn kỳ quái đó “Trước kia mày ở trong núi tuyết đó?” Tả Đăng Phong chỉ ngọn núi tuyết.

“Miêu, miêu, miêu.” Thập Tam lại nhảy lên vai Tả Đăng Phong, nhìn ngọn núi không chuyển mắt.

Tả Đăng Phong vui mừng quá đỗi, xem ra lần này đi hướng tây nhất cử tam tiện, chẳng những có thể lấy được nội đan, mà còn có thể vạch trần thân thế của Thập Tam.