Chương 131: Lại bố trí hỏa trận

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 131: Lại bố trí hỏa trận

Nói xong, Thiết Hài đứng lên quay người định đi khỏi. Nhưng mới đi được vài bước, lão lại quay trở về.

“Sao thế?” Tả Đăng Phong bĩu môi, vui vẻ hỏi. Hắn cho rằng Thiết Hài đã phát hiện ra phép khích tướng của Ngọc Phất.

“Hàng Yêu Phục Ma cũng không thể đi làm với cái bụng rỗng không!” Thiết Hài vươn tay, xuất linh khí nhấc một bọc đất trong đống lửa lên, dùng tăng bào bọc lại rồi đi ra khỏi thành.

“Bản tính lão nhân từ thiện lương, chúng ta không nên trêu đùa hắn.” Ngọc Phất thở dài, lắc đầu.

“Vậy sao lúc lão trộm con khỉ của người, người không nghĩ bản tính lão nhân từ thiện lương? Huống hồ việc lão làm cũng có nguy hiểm gì đâu. Mối nguy hiểm chính là cái ngọn Kim Tháp này.” Tả Đăng Phong ném nốt mấy thanh củi còn sót lại xung quanh vào trong đống lửa.

“Ngọn Kim Tháp này thực sự không phải xây bằng vàng. Rất dễ thấy, trên khối vàng xây Kim Tháp có những đường vân của đá. Tôi cảm thấy trước kia chắc hẳn chúng là đá xanh, sau này chịu ảnh hưởng của Kim Kê nên mới biến thành một thứ kim loại cứng rắn màu vàng.” Ngọc Phất phân tích.

“Có khả năng. Sở dĩ xương cốt những tên cự nhân kia biến thành cái dạng đó cũng có thể là bởi đã bị ảnh hưởng của Kim Kê.” Tả Đăng Phong lên giây cót chiếc đồng hồ đeo trên tay.

“Lúc mới đầu, xiềng xích ở chỗ này vẫn còn nguyên vẹn. Điều đó đã chứng tỏ Kim Kê không phải trốn ta từ lối ra này, mà có lẽ là từ một ngả khác.” Ngọc Phất nói.

“Có lý. Chẳng qua, lối ra chắc hẳn không phải là được thiết kế sẵn từ lúc xây dựng, hầu như chắc chắn là sau này mới có. Hơn nữa, cửa vào của nó có lẽ nằm dưới mặt đất.” Tả Đăng Phong gật đầu đáp lại.

“Loài chim đâu có biết đào động.” Ngọc Phất lắc đầu phản bác.

“Trước đây tôi đã từng được thấy trận pháp vây khốn Cửu Dương Hầu, đường vào trận chính là do dương kim sinh ra. Con Kim Kê thuộc âm tính nên đương nhiên nó sẽ sinh ra nước dương tính, nhưng quanh ngọn Kim Tháp lại chẳng có nhiều nước lắm. Điều này đã chứng tỏ, bên dưới ngọn Kim Tháp nhất định có một khoảng trống rất lớn, hơi nước do Kim Kê sinh ra đều đã chảy hết xuống dưới rồi. Nói cách khác, gần như chắc chắn Kim Kê đã trốn ra từ đường hầm dưới lòng đất.” Tả Đăng Phong suy đoán.

“Chia quân làm hai đường, đầu tiên tìm kiếm bên trong thành. Nếu như không phát hiện được cái gì thì mới ra ngoài thành tìm kiếm hồ nước.” Ngọc Phất đứng lên.

“Đừng nóng vội! Trước tiên ăn cái gì đã, sau đó chúng ta thử xem có thể phá mở cánh cửa này hay không.” Tả Đăng Phong ngăn Ngọc Phất lại, quay người lôi bọc đất bên trong đống lửa ra. Sau khi đập vỡ vỏ ngoài, hắn chia một nửa con gà rừng bên trong cho Ngọc Phất.

Ngọc Phất ăn rất ít, Tả Đăng Phong cũng ăn không nhiều, còn lại đều đổ dồn cho Thập Tam. Bên trong hòm gỗ của hắn còn có gạo, người có thể ăn gạo, nhưng Thập Tam thì không thể ăn chay như vậy.

Sau khi dùng tạm chút ít, Tả Đăng Phong bắt đầu đưa mắt nhìn khắp bốn phía chung quanh để tìm kiếm hồi bích*. Lối vào Kim Tháp đối diện với cửa thành, cách đại môn rất xa, không thể nào bố trí hỏa trận xung kích.

*Hồi bích: bức tường, vách ngăn phản lực. Nguyên lý tương tự như một cái gương phản chiếu ánh sáng

“Đại môn Kim Tháp dày tới hai thước, rất khó phá mở.” Thấy Tả Đăng Phong dùng bước chân tính toán khoảng cách, Ngọc Phất đã đoán ra hắn muốn bố trí trận pháp nào đó.

“Có thể phá mở đại môn là thượng sách, vào là bắt được chúng ngay. Đi theo đường tìm kiếm Dương Thủy là trung sách, vừa tốn thời gian vừa mất sức. Hạ sách chính là ôm cây đợi thỏ, đợi bọn chúng đi ra. Có thể tiến hành thượng sách thì tuyệt đối sẽ không dùng trung sách lẫn hạ sách.” Nói xong, Tả Đăng Phong đi về phía cửa thành. Một lát sau, hắn tháo dỡ cái cầu treo kềnh càng ra vận chuyển về chỗ cũ. Sau một hồi bận rộn, hắn đã đắp lên một cái mộc đài, bên trên chất củi, hoàn thành việc bày trận.

“Đây là trận pháp gì?” Ngọc Phất khó hiểu hỏi.

“Không biết, trận pháp mà tôi bố trí đều không có tên.” Tả Đăng Phong buột miệng trả lời.

“Còn trẻ như vậy mà cậu đã có thể tự sáng tạo ra trận pháp. Qua một thời gian nữa, chắc chắn cậu sẽ trở thành tông sư trận pháp một thời.” Ngọc Phất khâm phục từ tận đáy lòng.

“Tôi chưa từng nghĩ xa tới như vậy.” Tả Đăng Phong nhíu mày suy tư.

“Có vấn đề khó khăn nào chăng?” Thấy gương mặt hắn lộ ra vẻ khó khăn, Ngọc Phất biết rõ hắn đã gặp vấn đề nan giải.

“Trận pháp thuộc tính hỏa này có khả năng phát huy ra uy lực gấp mấy lần so với năng lực của bản thân hồi bích. Nhưng ở đây không có hồi bích, chỉ có thể dùng con người để thay thế. Nam thuần dương, nữ thuần âm, cho nên chúng ta cũng không thể đơn độc đảm nhiệm chức năng của hồi bích, chỉ có thể hành động cùng với nhau.” Tả Đăng Phong nhíu mày nói.

“Vậy thì đi cùng nhau.” Nghe thấy vậy, Ngọc Phất bước tới gần hắn.

“Nếu đi cùng nhau sẽ không có người khởi động trận pháp.” Tả Đăng Phong xua tay lia lịa. Vật để nhóm lửa trên mộc đài nặng tới vài trăm cân, khẳng định Thập Tam kéo không nổi.

“Hay là tìm kiếm cửa vào khác.” Ngọc Phất đề xuất.

“Cửa vào đó tất nhiên nằm ở nơi vô cùng bí mật. Ngoài ra, cái cửa đó cũng nhất định là thượng nguồn của dòng nước. Trong dòng nước ở chỗ này không những có châu chấu, chuồn chuồn, mà còn có cả loài cá quái dị ăn thịt người. Tôi thực sự không muốn xuống nước, lại càng không muốn đào hang.” Tả Đăng Phong lắc đầu nguầy nguậy. Hắn không ngại bị thách đố, chỉ sợ gặp số lượng nhiều.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Ngọc Phất xòe tay cười gượng gạo.

“Đã có.” Tả Đăng Phong đột nhiên nghĩ ra một cách có thể có hiệu quả. Hắn bước lên phía trước, đốt cháy một đống lửa. Sau đó để Ngọc Phất đứng cách đó ba trượng, chờ đến khi lửa đã cháy to thì sẽ kéo sập cái giá đỡ. Ngọc Phất và Kim Châm có tu vi linh khí ngang ngửa. Linh khí của nàng có thể phóng ra tầm ba trượng, còn hắn miễn cưỡng có thể đạt tới năm đến bảy trượng. Trong số mọi người, tu vi linh khí của Ngân Quan có thể đạt tới chín trượng, là người đứng đầu.

Sau khi di chuyển ra phía sau hỏa trận mười trượng, Tả Đăng Phong ngoắc tay gọi Thập Tam, ra hiệu cho nó ngồi xuống cách chỗ hắn năm bước chân về phía bên phải. Hắn làm như vậy với mục đích để cho Thập tam bổ sung một chút khí tức âm tính. Đã có tên là Thập Tam Âm Dương, nên đương nhiên trong cơ thể nó có cả hai loại thuộc tính Âm và Dương.

“Không được cử động, nhất định không được cử động.” Tả Đăng Phong dặn bảo Thập Tam. Nghe thấy vậy, Thập Tam cực kỳ khẩn trương. Nó không hiểu tại sao Tả Đăng Phong lại bắt mình ngồi ở chỗ đó. Tuy nhiên sau khi nghe Tả Đăng Phong dặn dò xong, Thập Tam vẫn gật đầu đồng ý.

“Tốt rồi, kéo cái giá gỗ, để cho nó tiếp xúc với địa khí.” Đợi đến khi lửa đã bốc cao, Tả Đăng Phong bảo Ngọc Phất.

“Có thể làm nó bị thương không?” Ngọc Phất lo lắng chỉ chỉ tay vào Thập Tam.

“Toàn bộ phản lực sẽ do tôi hứng chịu, nó chỉ làm một việc là trung hoà khí âm dương ở khu vực này mà thôi, không gặp phải nguy hiểm gì.” Tả Đăng Phong lắc đầu đáp lại.

Nghe thấy vậy, Ngọc Phất quay người thả linh khí ra gắng sức kéo đổ cái giá gỗ. Sau khi hỏa trận sập xuống đất, Tả Đăng Phong lập tức cảm nhận được một luồng linh khí thuộc tính hỏa bạo ngược ập thẳng về phía sau. Lúc này, điều Tả Đăng Phong cần phải làm là thả linh khí ra chặn đứng luồng phản lực này lại, dùng nó để cung cấp năng lượng duy trì hỏa trận ở phía trước.

Không nằm ngoài dự đoán của Tả Đăng Phong, Thập Tam hoàn toàn có khả năng trung hoà địa khí của khu vực này. Nhưng điều làm hắn thật sự bất ngờ chính là linh khí thuộc tính hỏa ập ngược trở lại vô cùng bạo ngược. Dù hoàn toàn không thể chống đỡ nổi nhưng hắn lại không cam lòng trốn tránh như vậy. Dưới tình thế cấp bách, hắn bèn đẩy phần lớn số linh khí thuộc tính hỏa mà mình không thể nào chống đỡ được đó xuống dưới mặt đất. Về mặt lý thuyết, hỏa nhập thổ sẽ tự động bị trừ khử sạch sẽ. Nhưng Tả Đăng Phong không lưu ý đến một điểm, đó chính là tòa thành trì này đã hoang phế nhiều năm. Tuy có vẻ giống như là một con đường đất, nhưng trên thực tế, bên dưới lớp bùn đất nhớp nháp lại là một con đường lát đá xanh từ thời xưa. Thêm vào đó, bởi đã bị lây nhiễm khí tức của Kim Kê quanh năm, cho nên mặt của những con đường lát đá xanh quanh ngọn kim tháp này đã thiên hẳn về thuộc tính kim. Bởi vậy, kết quả là đã tạo ra một loạt tiếng nổ liên thanh giống như pháo. Ngọn lửa bị chia thành hai phần. Một phần lao thẳng về phía đại môn kim tháp, phần còn lại ập thẳng vào trong lòng đất dưới chân Tả Đăng Phong. Cả quá trình đó chỉ diễn ra trong chớp mắt là kết thúc. Tả Đăng Phong còn chưa kịp phản ứng đã bị vụ nổ bắn tung lên trên trời. Ngay gần hắn vang lên tiếng “Nghoeo meo”, đã chứng tỏ Thập Tam ở cách hắn năm bước chân cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Còn may là ngọn lửa nổ bùng lên từ mặt đất, chỉ tạo ra xung lượng hướng lên trên, không gây ra bao nhiêu thương tổn cho con người. Dù vậy, một người một mèo vẫn bị bắn tung lên, chật vật không chịu nổi. Sau khi rơi xuống, toàn thân đầy bụi đất.

“Cậu không sao chứ?” Trông thấy thế, Ngọc Phất vội vàng lướt tới gần Tả Đăng Phong.

“Không có chuyện gì! Giờ người có còn cho rằng tôi có thể trở thành tông sư trận pháp một thời không?” Sau khi giữ vững được thân hình, Tả Đăng Phong quay sang nhìn Thập Tam. Thập Tam không đáng lo ngại. Chỉ có điều, nó bị kinh hoảng không ít, sợ hãi chạy ra thật xa.

“Từ từ sẽ làm được, không nên nóng nảy.” Nghe thấy thế, Ngọc Phất không nhịn được cười thành tiếng. Cô cũng đã nhận ra, tuy Tả Đăng Phong có khả năng bố trí trận pháp, nhưng chưa thực sự thành thục, rất nhiều chỗ còn cần phải tính toán lại và cải tiến.

Bị xấu mặt trước bạn khác giới khiến cho Tả Đăng Phong rất xấu hổ. Cười khan vài tiếng, hắn phủi bụi đất trên người rồi bước về phía đại môn kim tháp.

Uy lực của hỏa trận rất lớn. Đại môn dày đến hai thước vậy mà cũng bị nó công kích tới vặn vẹo biến hình. Đáng tiếc nhất là đại môn vẫn không bị phá mở. Theo tình hình cho thấy, trên dưới phía đằng sau cánh cửa đều có then cài.

Thấy thế, Tả Đăng Phong cực kỳ nản chí. Toi công rồi, thật xấu hổ chết người ta rồi.

“Lúc trước tôi vẫn luôn lo lắng, vào thời điểm chúng ta tìm kiếm cửa lối vào khác, chúng sẽ chạy ra từ nơi này. Như vậy là tốt nhất! Chúng ta không vào được, chúng cũng chẳng ra nổi, tránh gặp phải chơi trốn tìm ngươi vào ta ra.” Ngọc Phất lên tiếng trấn an.

“Cô phụ trách Đông Bắc và Tây Bắc, tôi phụ trách Đông Nam và Tây Nam. Trước theo, chúng ta tìm trong nội thành. Nếu như không tìm được mới ra bên ngoài thành.” Tả Đăng Phong cười cười với Ngọc Phất. Nói chung, phụ nữ thông minh là người biết giữ mặt mũi cho đàn ông khi họ đang xấu hổ.

Ngọc Phất gật đầu rồi lao về phía đông bắc. Tả Đăng Phong quay người đi về phía đông nam. Khi nhìn thấy chiếc hòm gỗ của Tả Đăng Phong vẫn ở chỗ này, Thập Tam biết rõ hắn sẽ còn quay lại, bởi vậy nó không đi cùng với hắn.

Về mặt chỉnh thể, tòa thành cổ này có thể chia làm đông thành và tây thành. Đông thành là khu vực quý tộc, còn tây thành là nơi đầy tớ sinh sống. Lúc trước, Tả Đăng Phong sắp xếp cho hai người là nhằm mục đích mỗi người phụ trách tuần tra một nửa khu quý tộc và một nửa khu nô lệ.

Thành trì này đã có ba ngàn năm lịch sử rồi. Tất cả những vật có thể mục nát đều đã mục nát cả rồi, nhưng những chế phẩm bằng vàng và ngọc thạch vẫn được bảo tồn. Thông qua lầu các tinh xảo đẹp đẽ và vô số dụng cụ bằng vàng, bạc mà xét, khi xưa quý tộc ở nơi này sống cực kỳ xa hoa. Trái lại, khu nô lệ ở phía tây là có hoàn cảnh khác hẳn, ngay cả giường chiếu bằng đá cũng không có, toàn bộ dụng cụ sinh hoạt đều là những đồ vật bằng đá đơn sơ nhất. Ở khu vực đó, vật thường thấy nhất chính là búa đá và các loại nông cụ trồng trọt. Ngoài ra, Tả Đăng Phong còn phát hiện ra một vật phẩm trang sức duy nhất, được chế tạo bằng cách mài dũa một loại đá màu đen. Đồ trang sức đó vừa lớn vừa dài, chẳng cần nghĩ cũng biết là vật do cự nhân sử dụng. Tuy có thân phận nô lệ thấp hèn, nhưng bọn họ vẫn thực sự có tâm tư yêu thích cái đẹp.

“Sao cô lại tay không trở về?” Khi Tả Đăng Phong trở lại chân ngọn kim tháp kiểm kê chiến lợi phẩm thì Ngọc Phất khoan thai trở về.

“Sao anh lại bắt chước y hệt đám người Nhật Bản thế?” Ngọc Phất ngạc nhiên đứng nhìn vàng bạc châu ngọc rực rỡ muôn màu trước mặt Tả Đăng Phong.

“Sau này tôi vẫn phải ăn cơm mà. Huống hồ, cái xã hội bây giờ cứ phải có tiền mới xử lý được công việc.” Tả Đăng Phong bắt đầu ném từng vật một vào bên trong hòm gỗ. Những vật này đều là những thứ hắn đã góp nhặt thành một bọc từ khu quý tộc mang về, trong đó đa phần là vàng và ngọc, còn lại là một ít bạc.

“Thật hiếm có khó tìm! Anh không bỏ sót vật nào đấy chứ?” Ngọc Phất dở khóc dở cười nhìn dáng vẻ thần giữ của của Tả Đăng Phong.

“Làm gì có, lấy được cái gì thì lấy thôi.” Bỏ hết mọi thứ vào trong hòm gỗ, Tả Đăng Phong khoác chiếc hòm gỗ lên rồi đi về phía đông bắc. Ngọc Phất khẳng định không có ý định lấy vật gì, hắn muốn tiếp tục đi vơ vét một lượt. Thấy hắn đeo chiếc hòm gỗ lên, Thập Tam cũng đứng dậy đi cùng.

“Tả Đăng Phong, anh biến thành hám của như vậy từ bao giờ vậy?” Ngọc Phất bất mãn trách cứ hắn. Theo nàng thấy, Tả Đăng Phong đi tìm kiếm những đồ vật quý giá này mà không đi tìm cửa vào ngọn kim tháp là lẫn lộn đầu đuôi.

“Đó là lúc tôi hiểu ra, người nhiều của lắm thì càng mạnh.” Tả Đăng Phong gục gặc đầu.”Trong cái xã hội thời buổi này, thứ giá trị nhất chính là tiền, mà thứ vô giá trị nhất chính là mạng sống. Nếu có đủ tiền, tôi có thể thuê mướn vô số người bán mạng vì tiền làm đầy tớ cho mình!”

Nghe thấy thế, Ngọc Phất đột nhiên nhíu mày. Trước đây, nàng vẫn cho rằng Tả Đăng Phong là người rất chính trực. Nhưng đến giờ, nàng đã không còn nghĩ như vậy…