Chương 237: Không thẹn với lương tâm

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 237: Không thẹn với lương tâm

“Chu Lăng tổ lăng của Hoa Hạ, lịch sử lâu nay đều có Tế Tự, cậu đào móc tổ lăng quên nguồn quên gốc, tội không thể tha.” Người phụ nữ xoay người lui ra, bà chỉ hỏi vài câu đã định tội Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong cười yếu ớt, người phụ nữ này nói rất đúng, Chu Lăng quả thực do tế tự các đời quản lý, nhưng Chu Lăng mai táng đâu phải hai vị vương gia của Chu Triều, có điều những chuyện này Tả Đăng Phong đương nhiên sẽ không nói, tội không thể tha thì tội không thể tha, dù sao những người này căn bản không định “Tha” cho hắn.

“Vô Lượng Thiên Tôn, bao tay Huyền Âm bảo vật trấn sơn của Bạch Vân Quan, ba mươi năm trước bị mất trộm, đây chính tổ phổ của Bạch Vân Quan, có ghi chép quá trình mất bảo vị, mời các vị xem qua.” Tất Phùng Xuân bước tới trước đài, rút ra một quyển sách cổ màu vàng, đưa cho mọi người, ai nấy đều nhìn vào rồi gật đầu.

“Cái tổ phổ này của ông đồ giả mạo, tôi không tin người trên đời đều người mù.” Tả Đăng Phong hừ lạnh, Tất Phùng Xuân thông minh, lấy thời gian tới ba mươi năm, chuyện từ ba mươi năm trước dễ xạo xự hơn.

Lập tức có người nhảy ra làm chứng nói loại giấy và mực cuốn tổ phổ Bạch Vân Quan đều đúng của nhiều năm trước, Tả Đăng Phong đòi xem, bị Tất Phùng Xuân cự tuyệt.

“Thỉnh đại sư minh giám.” Tất Phùng Xuân đưa bản cổ tịch cho Thiên Thần hòa thượng.

“Quả thật đồ của nhiều năm trước, không có dấu hiệu bị sửa chữa.” Thiên Thần hòa thượng vốn không muốn dính vào việc này, nhưng bị nhiều người nhìn quá, nên đành một cái.

“Thiên Thần đại sư, ở đó có ghi Bao tay Huyền Âm đồ của Bạch Vân Quan bị mất ba mươi năm trước không?” Tả Đăng Phong cao giọng hỏi, Bao tay Huyền Âm Thập Tam năm đó từ Lai Vương cổ mộ lôi ra, làm sao có thể đồ Bạch Vân Quan mất ba mươi năm trước được.

“Phía trên này xác thực có viết Bạch Vân Quan ba mươi năm trước bị mất bảo vật trấn phái.” Thiên Thần hòa thượng trả lời.

“Có ghi rõ bảo vật trấn phái đó Bao tay Huyền Âm của tôi hay không?” Tả Đăng Phong phát hiện ra lỗ thủng.

“Thế thì không.” Thiên Thần hòa thượng thành thật trả lời.

“Chư vị đại sư, chư vị đạo hữu, ai nấy đều biết pháp thuật của Bạch Vân Quan luôn âm hàn, Bao tay Huyền Âm từng được các đời chưởng giáo Bạch Vân Quan dùng linh khí rèn luyện, nên mới có khí âm hàn như thế, Bao tay Huyền Âm chỉ tên gọi tục, Bạch Vân Quan tôi luôn dùng từ “bảo vật trấn phái” để gọi nó.” Tất Phùng Xuân nói với mọi người.

Mọi người đều gật gù, thấy ông tôi nói có lý, Bạch Vân Quan quả thực chuyên tu âm hàn, đạo nhân trong môn phái dùng từ ‘bảo vật trấn phái ‘ để gọi Bao tay Huyền Âm phù hợp, ý quý trọng vật này.

“Ông đừng có râu ông nọ cắm cằm bà kia, cắt câu lấy nghĩa, ông không có gì cụ thể chứng minh Bao tay Huyền Âm đồ của Bạch Vân Quan ông, ai biết ba mươi năm trước ông rốt cuộc bị mất cái gì.” Tả Đăng Phong giận dữ.

Nhưng những người vây quanh đều khinh bỉ hắn, không ai tin tưởng lời một kẻ hán gian không gì ác không làm, cái gì hắn đều bị cho cưỡng từ đoạt lý, càn quấy.

“A Di Đà Phật, hiện giờ chứng cớ đã vô cùng xác thực, Tả thí chủ, cậu còn gì để nói không?” Thiên Thần hòa thượng đưa tay ý bảo mọi người yên lặng.

“Ngay cả tên gọi của nó bao tay Huyền Âm còn không có mà bảo chứng cớ vô cùng xác thực, Thiên Thần đại sư, ông nghĩ nói như vậy tôi có phục được hay không? ” Tả Đăng Phong cười nhạt.

“Vậy cậu có gì chứng minh Bao tay Huyền Âm không phải đồ của Bạch Vân Quan hay không?” Thiên Thần hòa thượng hừ lạnh đáp lại.

Tả Đăng Phong phì cười, đừng nói Thập Tam không thể, dù Thập Tam có thể nói chuyện, sẽ bị mọi người cho rằng nó đồng lõa của hắn, thế gian to lớn, nhưng giờ còn có ai có thể chứng minh sự trong sạch của hắn.

“Nếu cậu đã không thể chứng minh Bao tay Huyền Âm không phải đồ của Bạch Vân Quan, cậu bảo chúng tôi sẽ tin tưởng cậu hay tin Tất chưởng giáo?” Thiên Thần hòa thượng thấy Tả Đăng Phong lắc đầu không nói, biết hắn không có chứng cớ.

“Vô Lượng Thiên Tôn, các vị đại sư pháp nhãn như đuốc, làm rõ sai trái, bần đạo bái phục, bảo vật trấn phái của tệ phái đã tìm lại được, bần đạo không vội, đợi khi đại hội công thẩm chấm dứt, bần đạo sẽ thu hồi.” Tất Phùng Xuân chọn đúng thời cơ mà nói.

“A Di Đà Phật.” chúng tăng Ngũ Đài Sơn đều tay tạo thành chữ thập hoàn lễ.

“Bạch Vân Quan tuy không nhiều tiền, nhưng chư vị đã hiệp nghĩa giúp đỡ Bạch Vân Quan, bần đạo sẽ dốc hết tài sản, cảm ơn các vị.” Tất Phùng Xuân xoay người khắp xung quanh chắp tay cảm ơn.

Chung quanh ồ lên những lời tán thưởng như khiêm tốn, ý Tất Phùng Xuân đã quá rõ ràng, ông tôi sẽ không để cho mọi người trở về tay không.

Tất Phùng Xuân mặt mày hớn hở phất tay với mọi người, xoay người trở về vị trí cũ.

“Tả thí chủ, lão nạp hỏi cậu, sư huynh Thiên Hoằng của lão nạp có phải do cậu giết chết hay không?” Thiên Thần hòa thượng trở về vấn đề chính.

Tả Đăng Phong nhìn lên trời, mặt trời đã gần xuống núi, câu hỏi của Ngũ Đài Sơn sẽ câu hỏi cuối cùng, Thiên Thần hòa thượng hỏi xong, Tất Phùng Xuân sẽ lấy đi Bao tay Huyền Âm của hắn, không có Bao tay Huyền Âm, dù người khác không giết hắn, hắn sẽ vì âm dương mất cân bằng mà mất mạng.

“Tôi đã đứng chỗ này hai ngày, mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, tôi không chịu nổi nữa, tôi muốn nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sau giờ ngọ sẽ trả lời câu hỏi của ông.” Tả Đăng Phong bình tĩnh trả lời.

Thiên Thần hòa thượng nghiêm khắc cự tuyệt.

“Tôi phải nghỉ ngơi, nếu không một chữ tôi không nói, Ngũ Đài Sơn các người muốn ỷ mạnh hiếp yếu, vu oan giá hoạ.” Tả Đăng Phong lì lợm, nếu bây giờ chấm dứt, khuya hôm nay sẽ bị định tội, hắn phải cố kéo dài thời gian.

“A Di Đà Phật, Phật Môn từ bi, lão nạp sẽ cho cậu vừa ý, để cậu nghỉ ngơi một đêm, nhưng sáng mai cậu nhất định phải cho Ngũ Đài Sơn một cái công đạo, các vị thí chủ đường xa mà đến, không thể vì một mình cậu mà mất nhiều thời gian ở đây.” Thiên Thần do dự, Thiên Quang trụ trì đáp thay.

“Tôi biết.” Tả Đăng Phong gật đầu.

Lúc này sắc trời đã tối, Tả Đăng Phong bị áp tải trở về sơn động, những người đến xem chỉ có một số ít ở lại các phòng khách, đa số đều tá túc dưới chân núi, rác rưởi vất lung tung, càng làm Thiên Thần hòa thượng muốn chấm dứt thẩm vấn cho nhanh.

Trở lại sơn động, Tả Đăng Phong được cho nước uống, rồi ngồi vào góc tường tụ linh khí, sáng sớm hôm sau Tả Đăng Phong ngưng thần nhìn vào trong người, thấy linh khí trong khí hải đã đến bình cảnh, chỉ còn thiếu chút ít đủ, nhưng sớm nhất phải tới giữa trưa.

7h sáng, sa di cho hắn ăn tối, nhiều hơn bình thường một chén cháo, Tả Đăng Phong hiểu, Ngũ Đài Sơn đang tiễn đưa hắn, Ngũ Đài Sơn thẩm vấn xong, hắn sẽ bị giao do Tất Phùng Xuân và những môn phái kia mang đi, hậu quả đương nhiên con đường chết, chúng tăng Ngũ Đài Sơn hiểu điều này, họ chỉ lừa mình dối người cho mình không phá sát giới.

Tả Đăng Phong ăn rất chậm, hắn không bỏ bất kỳ cơ hội nào kéo dài thời gian, bị thúc giục mấy lần, ăn chậm đến mấy thì một giờ sau ăn xong.

Tả Đăng Phong buông bát đũa đi ra sơn động, đi theo mọi người tới đài thẩm vấn.

“Tả thí chủ, sư huynh của lão nạp có phải do cậu giết hay không?” Thiên Thần hòa thượng đi thẳng vào vấn đề.

“Không phải, hôm đó tôi giết người Nhật ở Chu Lăng xong, ra ngoài thì thấy Thiên Hoằng pháp sư chờ ở bên ngoài, ông ấy đuổi theo tôi chất vấn có phải tôi giết đệ tử ông ấy hay không. Lúc ở phủ Tế Nam tôi quả thật có vô ý ngộ sát mất đồ đệ của Thiên Hoằng pháp sư, Thiên Hoằng pháp sư muốn lấy lại công đạo cho đồ đệ, ông ấy tu vi ba phân âm dương, tôi không phải đối thủ, nên mới dùng súng bắn ông ấy bị thương, sau đó dùng Huyền Âm chân khí đóng băng đan điền…”

“Giết tên khốn này đi…”

“Vậy thì sướng cho hắn quá, phải thiên đao vạn quả mới đúng…”

“Người tu đạo mà lại dùng súng…”

Dưới đài ồn ào tiếng mắng, thậm chí còn có người lấy đá ném hắn, mọi người đây phần lớn người có tu hành, lực ném rất lớn, mười hai vị tăng nhân quanh đài không hề định ngăn cản, nên một hòn cỡ chén ăn cơm đập trúng vào mặt Tả Đăng Phong.

Mắt Tả Đăng Phong nổ sao, mặt sưng lên, ngã quỳ xuống, hắn muốn dùng cơ hội này kéo thêm thời gian.

Một lúc lâu sau, mọi người ngừng bạo động, Tả Đăng Phong đứng dậy, tiếp tục nói, “Lúc ấy ở đó trừ Thiên Hoằng pháp sư, còn có Thanh Lương động phủ Ngọc Hành Tử và Bạch Vân Quan Tất Phùng Xuân, cả ba người đều có địch ý với tôi, tôi đóng băng Thiên Hoằng pháp sư chỉ tự bảo vệ mình, nên đóng băng ông ấy xong thì lập tức bỏ chạy, sau đó Tất Phùng Xuân chặn đường, muốn cướp Bao tay Huyền Âm, lúc tôi và ông tôi đấu pháp, bị Ngọc Hành Tử phát hiện tôi sử dụng Âm Dương Sinh Tử Quyết của Thanh Lương động phủ, nên đuổi Tất Phùng Xuân đi, đấu pháp với tôi xong thì huỷ bỏ tu vi của tôi, tôi tỉnh lại đã giữa đêm, không nhìn thấy gì chung quanh, nên rời khỏi chỗ đấu pháp. Thiên Hoằng pháp sư quả thật bị tôi đả thương, nhưng không đến nỗi chết.” Tả Đăng Phong chậm chạp kể.

“A Di Đà Phật.” Chúng tăng tụng Phật hiệu, họ không tin câu chuyện của Tả Đăng Phong, vì xác Thiên Hoằng trừ vết đạn bắn và Huyền Âm chân khí thì không còn vết thương nào khác.

Thiên Thần pháp sư thay mặt Ngũ Đài Sơn hỏi thêm chi tiết, Tả Đăng Phong thong thả trả lời, bên hỏi bên đáp kéo dài hơn hai giờ, Tả Đăng Phong vừa trả lời vừa hi vọng Ngọc Phất hay Kim Châm có thể đột nhiên xuất hiện kéo dài thêm một chút thời gian giúp hắn, nhưng cho đến khi Thiên Thần hỏi xong câu hỏi cuối cùng, không có ai xuất hiện, Tả Đăng Phong lại nhớ tới cảnh tượng mình trọng thương bị thôn dân vứt bỏ ở trên núi năm xưa.

“Tả thí chủ, cậu còn muốn nói gì không.” Thiên Thần hòa thượng hỏi câu cuối.

Tả Đăng Phong nhìn đồng hồ tay, thấy cách 12h còn một tiếng đồng hồ, linh khí sắp tụ mãn, nhưng vẫn còn chưa đủ, nhưng lúc này không còn lý do nào kéo dài thêm được nữa, hi vọng vừa nhen nhóm trong lòng lại bị dập tắt.

“Không sợ người đời khinh bỉ, chỉ cần không thẹn với lương tâm.” Tả Đăng Phong ngửa mặt lên trời thở dài.

Đột nhiên cứu binh xuất hiện, một người bịt mặt cao lớn từ trong đám người dưới đài vọt tới đài gỗ, tuy người này che mặt, nhưng Tả Đăng Phong nhìn nhận ra ngay, vì ông tuy che mặt, nhưng không che cái đầu trọc của mình.