Chương 251: Kim long trong mộ

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 251: Kim long trong mộ

Người khi bị công kích và khi kinh hãi tiếng kêu không giống nhau, nếu bị công kích, tiếng kêu thảm thiết và kéo dài, cuối cùng im bặt, còn nếu là bị kinh hãi, tiếng kêu không ngừng nghỉ, tiếng kêu của đám binh lính hiện giờ là ở dạng thứ hai, nên Tả Đăng Phong biết họ chỉ bị kinh hãi.

Tả Đăng Phong cấp tốc vọt tới nơi, hắn phải giật mình, một con kim long khổng lồ xấu xí đang ló đầu ra khỏi chỗ hổng của lăng mộ nhìn quanh, đám binh lính chưa bao giờ thấy loại sinh vật kỳ dị này, nên ầm ĩ kêu gào bò ra ngoài chạy.

Đàn ông khi bị kinh hãi tiếng kêu nhỏ dần, đàn bà bị kinh hãi tiếng kêu trở nên thô thiển, nghe đám binh sĩ om sòm như đàn bà, Tả Đăng Phong quát to ‘Câm miệng cho lão tử!’, tay phóng Huyền Âm chân khí đánh thẳng vào Kim Long, hắn từng nhìn thấy ngũ trảo kim long, nó không giống con kim long trước mặt, nên Tả Đăng Phong biết đây không phải Kim Long chân chính.

Huyền Âm chân khí đánh vào, Kim Long không chút sứt mẻ, trên lân phiến không bị đông hơi lạnh, làm Tả Đăng Phong cảm thấy ngạc nhiên, vì Càn Khôn trước phân âm dương, sau diễn Ngũ Hành, sinh ra bát quái, Tả Đăng Phong dùng Huyền Âm chân khí thuộc về phạm trù âm dương, so với Ngũ Hành khí thì bá đạo hơn hẳn, dù vật gì cũng đều là do âm dương nhị khí tạo thành, nên chúng không thể không bị Huyền Âm chân khí ảnh hưởng.

Con kim long từ lỗ hổng bò lên, lân giáp màu vàng, ngũ trảo dưới bụng, chỉ khác với Kim Long chính thức một chỗ duy nhất là cái đầu, Kim Long chính thức đầu dẹp, còn Kim Long này đầu lồi, giống với những con kim long được khắc trên những cung điện miếu thờ.

“Đại ca, mau tránh ra!” Ngưu Đại Toàn vác súng máy chạy tới hô lớn.

Tả Đăng Phong vừa kịp lùi lại, tiếng súng lập tức vang lên, lúc này đang là nửa đêm, súng bắn phun ra tia lửa đỏ, xuyên thẳng qua cơ thể kim long bay ra xa, cho thấy Kim Long không phải là thật thể.

“Đừng nổ súng, để tôi.” Tả Đăng Phong nói, xông tới con Kim Long đang bò lên dốc, phát ra Huyền Âm chân khí, khí vụ do Huyền Âm chân khí phát ra không xuyên qua thân thể Kim Long, nhưng vẫn không cản được kim long.

Viên đạn có thể bắn xuyên qua nó, nhưng Huyền Âm chân khí thì không, nếu con Kim Long này thật sự là hư ảnh thì không thể xuất hiện tình huống này, hơn nữa, chân nó bước đi trên đất để lại dấu tích rất rõ ràng, chứng tỏ nó không phải là hư ảnh.

Con Kim Long này nhỏ hơn Kim Long chính thức khá nhiều, thân chỉ dài chừng mười thước, từ đường hầm bò lên lập tức công kích Tả Đăng Phong. Kim Long chưa tới, gió tanh đã phả tới, Tả Đăng Phong nhíu mày né qua, Kim Long vồ hụt, xoay sang đánh sang những người đang bỏ chạy ở bên trái, long trảo chụp tới, bụi bay mù mịt.

Những người này đã tham dự đào móc Chu Lăng, Tả Đăng Phong đã xem họ là thuộc hạ, thấy mọi người bị Kim Long bắt lập tức nhào tới cứu viện, lần này hắn không phát Huyền Âm chân khí, mà tụ khí vào song chưởng đánh thẳng vào thân rồng, không ngờ chiêu này hiệu quả, Kim Long bị hắn chấn ngã xuống đất, lăn vòng vòng.

Nhưng Tả Đăng Phong cau mặt, hắn cảm nhận được long lân không thô ráp, mà cực kỳ trơn nhẵn, giống như linh khí hộ thể của người tu hành và lá chắn linh khí do trận pháp tạo ra.

“Di, rồng a!” Thiết Hài xuất hiện bên cạnh Tả Đăng Phong.

“Minh Tịnh Đại Sư, giao cho ông, tôi đi xuống xem một chút.” Tả Đăng Phong nói nhanh, con Kim Long này tuy nhìn giống như thật, nhưng chắc chắn là ảo giác do cơ quan bảo hộ của lăng mộ sinh ra, cơ quan này hẳn là do Viên Thiên Cương xếp đặt, ông ta là huyền học đại sư, ảo giác chế tạo ra chẳng những có thể mê hoặc mọi người, thậm chí có thể tạo ra công kích thật sự.

“A Di Đà Phật, cậu đừng quên, hai chúng ta hiện giờ không phải cùng bọn với nhau. ” không ngờ Thiết Hài lắc đầu.

Tả Đăng Phong cau mày, hòa thượng điên này thật làm hắn điên đầu, hắn quay sang Kim Long, con rồng này tuy là ảo giác do cơ quan chế tạo ra, nhưng hình như lại có thần trí nhất định, bị Tả Đăng Phong cho ăn thiệt thòi rồi thì không công kích hắn nữa, mà đuổi theo đám binh lính đang la hét chạy trối chết, Tả Đăng Phong vội đuổi theo, xuất chưởng hất nó ngã lăn.

Kim Long bị chấn lăn mấy vòng, nhưng nó không hề bị thương, lại xoay thân lật lại, đổi hướng tiếp tục đuổi theo binh sĩ.

Đám binh sĩ bên ngoài đồng loạt chĩa súng vào con rồng, bắn điên cuồng, Tả Đăng Phong sợ bị dính đạn lây, nên vội lùi ra xa.

Nhưng đạn bắn xuyên thân kim long, không hề ảnh hưởng gì tới nó, binh lính thấy vậy đổi sang ném lựu đạn, nhưng gấp rút quá nên ném không chính xác, chẳng những không trúng kim long mà còn làm Tả Đăng Phong và Thiết Hài phải co giò mà chạy.

Kim Long vọt tới khu để xe hơi, vung đuôi hất văng xe hơi, há họng gầm lên.

Tả Đăng Phong không đành lòng, vọt tới xuất chưởng ngăn cản, Thiết Hài thấy hắn ra tay mấy lần mà không chế phục được Kim Long, không khỏi ngứa ngáy, rốt cục nhịn không được ra tay.

Tả Đăng Phong thấy Thiết Hài tham dự, lập tức lách mình trở ra, hắn đã xác định Kim Long là do cơ quan trong lăng mộ tạo thành, nên hắn muốn đi vào lăng mộ rút củi dưới đáy nồi.

“Ê, cậu bỏ chạy hả?” Thiết Hài vội hô lớn.

Tả Đăng Phong không trả lời, vọt tới chỗ lỗ hổng, nhưng trọc khí trong mộ truyền ra làm hắn dừng lại, Đường triều cách nay đã hơn một nghìn năm, không khí bị bịt kín trong mộ một ngàn năm nên cực kỳ không sạch sẽ, sinh sôi rất nhiều vi khuẩn quái dị, hiện tại tuyệt đối không thể đi vào.

Tả Đăng Phong đành phải quay lại, cùng Thiết Hài một trái một phải công kích ngũ trảo kim long.

“Sao cậu quay lại?” Thiết Hài hỏi.

“Trong đó có vi khuẩn, hiện giờ chưa vào được.” Tả Đăng Phong đáp.

“Vi khuẩn là gì?” Thiết Hài lại hất Kim Long ngã nhào.

“Nói chung là quái vật.” Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời, hắn từng đọc khoa học phương tây, biết vi khuẩn là cái gì, nhưng Thiết Hài không biết, muốn một người bình thường hiểu vi khuẩn là cái gì thì phải giải thích rất lâu, huống chi đầu óc Thiết Hài lại còn không phải người bình thường.

Tả Đăng Phong nhận ra Kỷ Toa đã tới, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, cô chưa bao giờ gặp hiện tượng siêu tự nhiên, không nghĩ trên đời lại thực sự có loại động vật khủng bố mà thần dị này.

Tả Đăng Phong cũng nhìn thấy Thập Tam đang chạy tới, tốc độ của nó cực nhanh, nhảy nhót mấy cái đã vọt tới phụ cận, lăng không nhảy lên, móng vuốt thò ra, tát thẳng vào đầu Kim Long.

Thập Tam đánh một trảo, con Kim Long khổng lồ lập tức biến mất, Tả Đăng Phong tinh mắt, thấy móng Thập Tam quét bay một vật gì đó nhỏ xíu, rơi xuống đất kêu leng keng, thì ra là một đồng tiền.

Tả Đăng Phong cách không tóm lấy đồng tiền, là một đồng Khai Nguyên thông bảo, Khai Nguyên thông bảo là tiền lưu thông thời Đường triều sơ kỳ, không gì kỳ lạ quý hiếm, nhưng đồng Khai Nguyên thông bảo này lại khác với những đồng Khai Nguyên thông bảo bình thường, nó không phải bằng đồng, cầm trong tay rất nặng, chắc là bằng vàng, nhưng cái làm Tả Đăng Phong thấy kỳ quặc là bên trên đồng tiền có dấu khắc chữ, mặt dưới cũng có chữ, là “Hạ đào bốn xích” (Đào xuống dưới bốn xích).

“Ô, rồng sao lại biến thành đồng tiền!” Thiết Hài chạy tới, đoạt lấy đồng tiền.

Tả Đăng Phong không đáp, nhắm mắt trầm ngâm, Khai Nguyên thông bảo này lớp ngoài bằng đồng, nhưng bên trong lại bằng Kim Ngân giáp ngọc, loại Khai Nguyên thông bảo này không thể lưu thông trong xã hội, mà là một loại đồ chơi của giai cấp thượng tầng, nếu là như vậy, có khắc chữ lên trên cũng là bình thường, nhưng không ai lại khắc bốn chữ “Hạ đào bốn xích”, vì bốn chữ này chính là điềm xấu.

Tả Đăng Phong mở mắt, nhìn Thập Tam đầy khích lệ, sờ sờ đầu nó, rồi phất tay với đám người Ngưu Đại Toàn.

“Lấy xẻng và cuốc tới đây, đào từ đây xuống.” Tả Đăng Phong ra lệnh.

“Xảy ra chuyện gì?” Kỷ Toa đi qua, cô uống hơi nhiều rượu, giờ vẫn còn hơi say.

“Cô nhìn đi.” Tả Đăng Phong lấy đồng tiền trong tay Thiết Hài đưa cho Kỷ Toa.

“Tôi thấy không rõ lắm.” Kỷ Toa lật lật đồng tiền.

Tả Đăng Phong mới nhớ ra bây giờ đang là nửa đêm, ánh sáng không đủ, Kỷ Toa lại không có linh khí tu vi, trong đêm tối không thể nào nhìn được những thứ quá nhỏ.

” Kim Long là do đồng tiền này biến thành, trên mặt đồng tiền có khắc bốn chữ ‘Hạ đào bốn xích’.” Tả Đăng Phong giải thích.

Kỷ Toa chưa kịp hiểu được ý của Tả Đăng Phong, cả Thiết Hài cũng mơ hồ, Tả Đăng Phong đành phải giải thích rõ hơn, “Viên Thiên Cương là huyền học đại sư, tinh thông nhất là thuật tiên đoán Kỳ Môn Độn Giáp, tôi nghĩ có lẽ ông ấy đã tính ra chúng tatới đây, nên để lại thứ gì đó ở dưới này cho chúng ta.”

“Làm sao ông ta biết đồng tiền sẽ rơi ngay vị trí này?” Kỷ Toa cúi đầu nhìn xuống dưới chân.

“Cô không phải Người trong đạo môn, cô không hiểu được những huyền diệu của cổ thuật thời cổ đại.” Tả Đăng Phong nhíu mày, nhưng tuy hắn ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại mong sự thật không phải là như thế, nếu quả thật bên dưới này thật sự có giấu cái gì đó, thì Kỳ Môn Độn Giáp của Viên Thiên Cương quả thực đã đạt tới khuy thiên chi cảnh.

“Phía dưới này có thể là bẫy rập hay không?” Kỷ Toa lại hỏi, đa nghi không phải là khuyết điểm, ít nhất có thể giúp bớt tốn sức.

“Chắc không đâu.” Tả Đăng Phong lắc đầu, chu vi nơi này quá lớn, tuyệt đối không phải địa bàn thích hợp để bố trí bẫy rập.

Bọn Ngưu Đại Toàn đã mang cuốc xẻng tới, Thiết Hài thấy mọi người lại sắp đào bới, vội bỏ chạy, giữ khoảng cách, phân rõ giới hạn với mọi người.

Tả Đăng Phong chỉ chỉ vị trí cụ thể, rồi cùng Thập Tam và Kỷ Toa lùi lại mấy chục bước, Ngưu Đại Toàn ra lệnh, đèn xe mở hết cỡ, bắt đầu dỡ gạch đất lên…