Chương 207: Hoàng tuyền truyền tin

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 207: Hoàng tuyền truyền tin

“Cậu muốn giết tôi?” Bà già lộ vẻ hoảng sợ.

“Tôi giết bà làm gì, tôi đi giết người thân của một tên quan chức, có tên quan chức đó có mặt, họ không thể mang hồn phách đi, chỉ có thể mời bà ra tay.” Tả Đăng Phong giải thích.

“Quả là biện pháp tốt, nhưng như vậy sẽ làm tổn thương âm đức của cậu.” Bà già thầm chửi thề, con người ai cũng có tư tâm, người ta gặp may thì chính mình không may.

“Âm đức của tôi tổn hại không biết bao nhiêu rồi, nói đi, có phải chú ý cái gì không?” Tả Đăng Phong hỏi, hắn là người tu đạo chính thống, không phải thần côn vu bà, hắn không biết phải làm thế nào mới đúng.

“Sau khi tôi đi, cậu đốt ít tiền giấy, gọi tên tôi, Vương Nguyệt Linh.” Bà già nói.

“Được, tôi sẽ chuẩn bị tiền giấy cho bà, khi bà trở về tôi sẽ tặng bà ba trăm lượng hoàng kim, nếu mang về được lời nhắn của Vu Tâm Ngữ, tôi tặng bà ngàn lượng hoàng kim, nhưng nếu bà dám gạt tôi, tôi sẽ giết chết cả nhà bà, tôi đã muốn giết không ai trốn thoát đâu.” Tả Đăng Phong nhàn nhạt.

“Tôi nhất định hết sức, cậu mau đi đi.” Bà già hoảng sợ, vội vã gật đầu.

“Giết người xong tôi sẽ đứng chờ ở cửa ra vào, nếu bà tới, hãy hất đổ bình rượu tôi để bên cạnh, xuống dưới đó nếu tìm được cô ấy, nói cho cô ấy biết tôi vẫn đang tìm cách cứu cô ấy.” Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ, bổ sung thêm một câu, “Nếu đến ngày mười tháng năm vẫn không cứu được, tôi sẽ xuống đó tìm cô ấy.”

“Được, tôi xuống dưới đó mất khoảng một canh giờ, chờ tôi trở về, cố gắng đừng có đụng vào người tôi. ” Bà già dặn dò.

“Tôi biết.” Tả Đăng Phong gật đầu đi ra đẩy cửa, Thập Tam nhảy xuống khỏi ghế, đi theo.

Tả Đăng Phong ra tới sân thì vọt lên, rời khỏi sân nhỏ.

Tả Đăng Phong lo nhà kia bỏ trốn, nên dừng trên một cây đại thụ nhìn lại, một lúc lâu sau thấy nhà kia không hề có ý bỏ trốn, mới quay người chạy về thành Tế Nam.

Trở lại thành Tế Nam, Tả Đăng Phong tìm tới tiệm cầm đồ Kim Trạch Cửu Châu, bảo họ gọi điện thoại cho đông gia Tôn Phụng Tiên, tôn Phụng Tiên không ngờ Tả Đăng Phong gọi điện cho mình, vui vẻ nghe điện thoại, Tả Đăng Phong bảo muốn mượn tạm một ngàn hai trăm lượng hoàng kim, Tôn Phụng Tiên đồng ý ngay, còn Tả Đăng Phong không cần trả lại, người thông minh thật sự không hào phóng mù quáng, cũng không keo kiệt bủn xỉn, họ có óc tư duy nhạy bén, gặp thiên lý mã uy sẽ cho tinh liệu, gặp con lừa sẽ cho cỏ, Tả Đăng Phong chính là thiên lý mã, nên Tôn Phụng Tiên muốn kết giao với hắn.

Chỉ một lúc sau, Tả Đăng Phong đã cầm trong tay ngàn lượng kim phiếu và hai trăm lượng hoàng kim, Tả Đăng Phong rất có hảo cảm với Tôn Phụng Tiên, người trong lúc hắn cần lại vô cùng cởi mở, xứng đáng kết giao.

Tả Đăng Phong tới tỉnh phủ tìm đối tượng ra tay, mau chóng chọn được một người thích hợp, người nguyên là quan chức của chính phủ quốc dân, hiện đang làm quan chức cho quỷ tử Nhật Bản, người như vậy được xếp vào hạng quan chức, nhà của hắn lại cách đây không xa, Tả Đăng Phong tìm tới nhà hắn, quan sát một lát, phát hiện người có ba vợ bé, hậu viện có mẹ già.

Tả Đăng Phong không chút do dự lách mình tiến vào đình viện, vận thân pháp đến cực hạn, dùng Huyền Âm chân khí đả thương cả ba bà vợ bé, hắn công kích ngay giữa bụng, trong thời gian ngắn ba người họ sẽ không chết được, chừa thời gian cho tên quan chức kia trở về.

Tả Đăng Phong vọt trở ra, đừng nói gia đinh nha hoàn, ngay cả ba người vợ bé cũng chỉ thấy một bóng người mơ hồ, sau đó bụng đau như xoắn lại.

Tả Đăng Phong không chút áy náy, giết đám đàn bà râu ria hắn chẳng buồn bận tâm, thậm chí còn hối hận không giết bà già trong hậu viện, bà ta sinh ra một tên hán gian, chết đi cũng đáng.

Tả Đăng Phong trở thành kẻ giết người vô tội chính vì chuyện Vu Tâm Ngữ ngày xưa, Vu Tâm Ngữ chết làm hắn đau đớn đến mức cảm xúc chết lặng, cộng thêm bản tính tư duy quái dị của bản thân hắn, dù hắn có làm cái gì cũng không quên quá khứ, chỉ có quên Vu Tâm Ngữ, hắn mới có thể bắt đầu lại, có vợ mới, có con, có gia đình ấm áp, tính tình mới dần trở lại bình thường, nhưng hắn lại quá trọng tình, luôn để Vu Tâm Ngữ trong lòng, nắm chặt không chịu buông tay, chết cũng không buông khiến cảm xúc ngày càng bị chệch choạc.

Biết buông tay mới là người sáng suốt, mới tìm được hạnh phúc, không chịu buông tay là người ngu xuẩn, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành người điên.

Tả Đăng Phong không hề thấy mình làm sai, Thập Tam cũng chẳng thấy có cái gì không đúng, suy nghĩ của nó chỉ có trung thành và phản bội, không có chính tà thiện ác, nên nó không ngăn cản Tả Đăng Phong giết người lung tung, nó chỉ biết Tả Đăng Phong đi đâu thì nó sẽ đi theo đó.

Ban ngày ban mặt, âm dương chính đạo, thiện ác có báo, bất luận người nào cũng phải trả giá cho việc mình làm, Tả Đăng Phong đã sớm nhìn ra đại đạo, hắn hiểu rất rõ việc mình làm sẽ gây ra hậu quả gì, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trốn tránh hậu quả, Tả Đăng Phong không sợ bị trừng phạt, không trốn tránh, nhưng hắn biết ăn chay niệm Phật không thì không thể cứu sống được Vu Tâm Ngữ.

Tả Đăng Phong tính toán thời gian ba người kia sẽ chết, rồi chạy tới đội 1875, báo cho bọn Đằng Khi Chính Nam hắn có chuyện quan trọng cần phải xử lý, lùi lại đến mai lên đường, mặc kệ Đằng Khi Chính Nam ngớ người không hiểu, quay người chạy tới căn nhà của tên quan chức kia, trước cửa nhà có hai con sư tử đá, Tả Đăng Phong ngồi xuống cạnh một con, hắn không cần nhìn, chỉ cần nghe cũng biết tên quan chức kia đã trở về, tiếng kêu ba bà vợ bé đã yếu hẳn, người làm chạy tới chạy lui om sòm, không ai để ý đến hắn.

Tả Đăng Phong lấy rượu ra uống cạn, để bình rượu cạnh hông, đợi người trong nhà tắt thở, Thập Tam đã bị hắn bảo chờ trên cây đại thụ đằng xa, Tả Đăng Phong không phải bảo nó canh gác, mà sợ nó làm hồn của bà gìa không vào cửa được.

Tả Đăng Phong uống hết bình rượu thì đầu óc hơi choáng váng, mặt trời đã lên, ánh nắng ấm áp, Tả Đăng Phong dựa vào sư tử đá bắt đầu ngủ gật, nhưng dù ngủ gật, tâm tư vẫn để trên bình rượu bên cạnh.

“Ầm.” đột nhiên bình rượu ngã xuống đất, Tả Đăng Phong đứng bật dậy, dùng linh khí chặn mùi rượu, chung quanh không có người hay động vật nào, vạn dặm không mây không gió, như vậy chỉ có linh hồn xuất khiếu của bà già làm đổ bình rượu mà thôi, trong sân vang lên tiếng khóc càng thêm chứng minh điều này.

Bà già có thể đi vô thường, như vậy linh hồn xuất khiếu chính là dương hồn, nên Tả Đăng Phong mới không cảm nhận được âm khí.

Xác định dương hồn của bà già đã mang Quỷ Hồn ra đi, Tả Đăng Phong gọi Thập Tam, chạy tới cửa hàng bán quan tài, vàng mã, nhang đèn.

“Cậu mua gì?” chủ tiệm hỏi.

“Một bộ đầy đủ, cho tôi mượn phòng. ” Tả Đăng Phong ném ra một cây vàng thỏi, xách nhang đèn vàng mã gom vào một chỗ, đốt.

“Cậu làm gì thế?”

“Đi ra ngoài, đừng có gọi cứu hỏa.” Tả Đăng Phong ném ông chủ tiệm ra ngoài.

“Vương Nguyệt Linh.” Tả Đăng Phong gọi tên bà già, giấy tiền vàng mã ở đây rất nhiều, chắc chắn đủ cho bà già lót đường nơi Âm Tào Địa phủ.

Nơi để hàng bán nằm ngay trong nhà, nên nhà bán nhang đèn bốc cháy, hàng xóm đều chạy tới chữa lửa, Tả Đăng Phong ngăn cản, ném vàng thỏi để đền bù tổn thất, thấy vậy mọi người ào ạt nhào tới đòi bồi thường, Tả Đăng Phong bực mình đuổi sạch, hắn vốn không muốn động thủ, nhưng đáng giận, những kẻ muốn ăn hôi thật quá nhiều.

Đến khi đốt sạch tiệm bán nhang đèn, Tả Đăng Phong mới quay lại ngôi nhà của bà già, mọi người đều đang ở nhà.

Người phụ nữ đang dỗ con, cả nhà thấy Tả Đăng Phong thì đều khẩn trương, Tả Đăng Phong không nói gì vào thẳng tây phòng, bà già đang nằm trên giường gạch, đầu bắc chân nam, trên người đắp chăn, Tả Đăng Phong nhìn chăm chú, phát hiện bà già không hề hô hấp.

“Mẹ tôi đi phải mất một giờ.” Người thanh niên đi tới nói, chuyện đã từng xảy ra, nên không ai sợ hãi.

“Nhưng bà ấy không thở.” Tả Đăng Phong quay đầu.

“Không sao, đến khi về sẽ trở lại bình thường. ” Người kia gật đầu.

Tả Đăng Phong trở ra phòng chính, ngồi xuống ghế, nhìn bà già.

Nửa canh giờ sau, Tả Đăng Phong như đứng đống lửa, như ngồi đống than, vô số lần đưa tay xem đồng hồ, đã hết một canh giờ, mà bà già lại không hề có động tĩnh gì.

“Bình thường mẹ cậu xuống dưới bao lâu thì trở về?” Tả Đăng Phong hỏi người thanh niên đang xe dây thừng trong sân.

“Hơn một canh giờ một chút, nhanh mà, anh đừng có gấp.” Người tuổi trẻ ngẩng đầu nhìn mặt trời.

Tả Đăng Phong gật đầu, nhà không có đồng hồ, phải nhìn mặt trời để tính thời gan.

Đợi thêm nửa canh giờ, bà già vẫn không động tĩnh, Tả Đăng Phong bắt đầu đứng ngồi không yên, thời gian dài như vậy còn không trở về chỉ có hai khả năng, một là bà già tìm chưa ra, hai là bà và Vu Tâm Ngữ nói chuyện với nhau, tóm lại kết quả là 50/50.

Suốt hai canh giờ, bà già cuối cùng cũng động…