Chương 198: Mười hai vương triều

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 198: Mười hai vương triều

Ngọc Phất gật đầu, người trong Đạo Môn biết Côn Luân sơn là tổ của long mạch, cũng biết chuyện mười hai Kim Long thái tử.

“Phàm là thần vật đều có ba hồn bảy vía, Kim Long cũng vậy, nhưng nó xuất thế vốn là sai lầm, nên mới xuất hiện chuyện tam hồn và bảy phách chia lìa, tam hồn quy về Thập Tam, bảy phách quy về Kim Long.” Tả Đăng Phong nói tiếp, gọi là độc vật được diễn sinh, không phải do địa chi trưởng thành diễn sinh ra, mà là độc vật cùng phát triển đồng thời với địa chi, Thập Tam và Kim Long chính là như thế, ba hồn bảy vía cơ bản không thể phân, nếu cưỡng chế chia lìa, tam hồn sẽ làm chủ, bảy phách làm phụ, nên Thập Tam mới có thể khống chế Kim Long, hai chúng nó dung hợp lại với nhau mới là đầy đủ.

“Nửa còn lại viết gì?” Ngọc Phất hỏi.

“Chị có biết Kim Long này là ai tìm được không?” Tả Đăng Phong hỏi ngược lại, Kim Long vẫn đang bay nhanh về hướng đông, cách mặt đất vài dặm, không trung cách mặt đất trăm dặm, mây đen rậm rạp, trong gió có hơi nước.

“Không phải Tuyết Huyền chân nhân?” Ngọc Phất nghi hoặc.

“Khương Tử Nha là đệ tử Xiển Giáo, Chu Triều cho ông ấy làm quốc sư thống nhất Thần Châu, Chu Triều tôn sùng Xiển Giáo, Tuyết Huyền chân nhân chỉ là làm việc theo lời dạy của tổ sư Tiệt Giáo, thể hiện uy năng của Tiệt Giáo, để cho người ta không coi thường.” Tả Đăng Phong lắc đầu, ” Nội dung nửa phần dưới phiến đá ghi lại có một phần là thuật ngự long, nhưng thuật này không phải do Tuyết Huyền chân nhân sáng chế, mà là Thông Thiên giáo chủ truyền thụ cho ông ấy, kể cả Kim Long và Thập Tam cũng là do Thông Thiên giáo chủ báo cho biết.”

“Thì ra là vậy, sao đạo quân lại phải dùng ông ấy?” Ngọc Phất là người tu đạo, tổ sư Tiệt Giáo là một trong Tam Thanh, nên mới được xưng là đạo quân.

“Đại soái đương nhiên không thể làm đối thủ với tiểu binh, huống hồ một con báo tuyết rất dễ dàng làm bằng hữu với một con mèo, vì chúng nó đều thuộc loài mèo.” Tả Đăng Phong cười, không ngờ mọi chuyện lại liên quan đến Tiệt Giáo tổ sư.

“Dùng ngũ trảo kim long đánh với mười hai địa chi là một chuyện lớn, nếu không phải thượng thiên cho phép, Tuyết Huyền chân nhân quả thực không dám làm như thế.” Ngọc Phất gật đầu, tuy cô là người tu đạo, nhưng cô chưa bao giờ thấy được thần tiên, thậm chí chưa bao giờ thấy di tích do tiên nhân lưu lại, lần này đi Vân Nam làm Ngọc Phất có cảm giác tiên nhân cũng không xa, chỉ là họ không can thiệp vào việc phàm trần, có lẽ là ngại không can thiệp ngoài sáng.

“Tuyết Huyền đạo nhân sở dĩ có thể phi thăng là vì ông ấy đã làm tốt chuyện được dặn dò.” Tả Đăng Phong nói.

“Thì ra ông ấy chỉ là lợi dụng Thập Tam, hèn gì có thể nhẫn tâm vứt bỏ Thập Tam.” Ngọc Phất thở dài.

“Thật ra ông ấy cũng không quá xấu, ít nhất chỉ lấy đi nội đan của Thập Tam chứ không giết hắn, phải biết rằng Thập Tam xuất hiện vốn đã là không đúng, Cửu Châu trừ chủ long mạch chỉ được có mười hai long mạch, đối ứng với mười hai triều đại, hạ, thương, chu, tần, hán, tấn, Tùy, đường, Tống, nguyên, minh, thanh mỗi vương triều ứng với một Kim Long long mạch, những triều đại khác chỉ ứng với bốn trảo Thanh Long, nếu Thập Tam và Kim Long ở chung một chỗ, sẽ tạo nên một vương triều mới, đây là chỗ thiên địa không cho phép.” Tả Đăng Phong nghiêm túc.

Ngọc Phất gật đầu, mười hai long mạch ứng đối mười hai vương triều là chuyện ai cũng biết, dù là (( Chu Dịch )) của Chu Văn Vương hay (( Thôi Bối Đồ )) của Viên Thiên Cương đều dự đoán Trung Quốc có mười hai vương triều, ngoài ra không còn hoàng đế nào khác, sự thật đúng là như thế, Phổ Nghi bị người trong hoàng cung đuổi đi.

“Chuyện này Tuyết Huyền chân nhân làm suốt mười hai năm mới xong, suốt thời gian đó ông ấy đã làm gì rất khó mà biết, nhưng mấu chốt đều chỉ là Tiệt Giáo lợi dụng Thập Tam và Kim Long chứng minh Tiệt Giáo không hề thua kém Xiển Giáo, họ có thể thống nhất Thần Châu.” Tả Đăng Phong cúi đầu xuống nhìn, phát hiện chỉ trong một thời gian ngắn họ đã rời khỏi Tam Giang, đến sườn đông Kim Sa giang.

“Biết chân tướng chuyện ba ngàn năm trước, đã rất không dễ dàng, những chuyện râu ria làm sao mà tìm ra được.” Ngọc Phất gật đầu.

Tả Đăng Phong không nói gì, tuy chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn, nhưng hắn không cho phép trong lòng còn điều vướng mắc, hắn muốn biết hết chuyện xảy ra ba ngàn năm trước, may là còn ba địa chi phải tìm, có lẽ có thể từ trong đó tìm được dấu vết để lại, tìm được chân tướng.

Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong không nói, cũng không quấy rầy hắn nữa, nhìn xuống bên dưới, Kim Long xuất thế, trời đất sinh ra dị tượng, tuy mây đen rậm rạp, nhưng phía dưới vẫn có người ngẩng đầu nhìn lên.

“Thập Tam, có chừng có mực, đừng hao hết linh khí, phải giữ lại tự bảo vệ mình khi cần thiết.” Tả Đăng Phong nói, màu vàng trên lông Thập Tam gần như đã biến mất, thân rồng dưới chân cũng bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư, đây là dấu hiệu linh khí của Thập Tam không còn đủ.

Nhưng Thập Tam chẳng những không chậm lại mà còn tăng tốc nhanh hơn.

“Thập Tam, hạ xuống!” Tả Đăng Phong cao giọng, Thập Tam đã đạt được mục đích cưỡi Kim Long, Tả Đăng Phong muốn nó giữ lại một chút linh khí để phòng thân, động vật không có pháp môn tu hành, nếu hao hết linh khí, trong thời gian ngắn rất khó bổ sung.

Kim Long ngâm lên một tiếng nặng nề tiếng, ý bảo đã nghe thấy rồi.

Nhưng tốc độ của Kim Long lại còn vội vàng tăng nhanh hơn.

Kim Long kích thước lước, dưới lớp vảy chính là thân thể máu thịt, nếu tính ra sức nặng, phải không dưới ngàn cân, nó không có cánh, giữa không trung bay lượn trông có vẻ kỳ quặc, nhưng thực ra là nó phun ra linh khí khắp quanh thân, di động trên không trung giống như con người bơi trong nước.

Sau một nén nhang, cả thân rồng run càng dữ dội, lực hấp yếu hẳn đi, Kim Long thỉnh thoảng lắc đầu vẫy đuôi, bản thể Thập Tam cũng run rẩy, Thập Tam càng thúc Kim Long đi nhanh hơn.

Tả Đăng Phong không nói gì nữa, hắn đã hiểu Thập Tam làm vậy là có mục đích của nó.

Cuối cùng, Kim Long đi vào địa phận Hồ Nam, độ cao đã hạ xuống rất nhiều, chung quanh đều là dãy núi, có con người sống, mảng rừng xanh ở dưới Tả Đăng Phong nhìn cực kỳ quen mắt, ngó trái ngó phải một hồi, hắn nhận ra đây chính là nơi đầu tiên hắn tìm địa chi, thành cổ Dung Quốc Hồ Nam.

“Thập Tam muốn đưa tôi trở lại đạo quan.” Ngọc Phất quay đầu nhìn Tả Đăng Phong.

“Không phải, là nó muốn đi báo thù.” Tả Đăng Phong dở khóc dở cười, hắn đã biết Thập Tam muốn làm gì.

“Báo thù gì?” Ngọc Phất nhíu mày.

“Thập Tam có cừu oán với con độc vật do con khỉ cửu dương diễn sinh ra, nó muốn thừa cơ hội này báo thù.” Tả Đăng Phong cười.

Tốc độ Kim Long rất nhanh, đã đến phế tích Dung Quốc thành cổ, Kim Long hạ xuống, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất nhảy xuống, Kim Long bò tới hố trời, ngẩng đầu ngâm vang, thanh chấn khắp nơi, Thập Tam làm giống hệt con người khi bị thiệt thòi quay lại trả thù, lúc trước đánh không lại mày, bây giờ đánh được rồi, nhất quyết phải tẩn cho mày một trận.

Kim Long bò vào hố trời, hiện tượng không khống chế nổi Kim Long phát ra càng thêm rõ ràng, đuôi rồng vung vẩy, lắc đầu phun mũi.

“Thập Tam, đừng giết nó.” Tả Đăng Phong vội kêu to, độc vật kia là con khỉ cửu dương của Ngọc Phất diễn sinh ra, có thể không giết là hay nhất.

Kim Long đã đi vào trong màn chướng khí đỏ, một lúc sau, dưới hố trời vọng lên tiếng rồng ngâm và thanh âm xèo xèo đầy sợ hãi, rồi một tiếng kêu thảm thiết vang lên, kêu mãi không ngừng, chứng tỏ Thập Tam đang tàn bạo chà đạp con vật kia nhưng không giết chết nó, chứ nếu không, một móng chụp xuống là nó chết rồi.

Không lâu sau, Kim Long từ hố trời vọt lên, hạ xuống bên cạnh hai người, Tả Đăng Phong quan sát vuốt của nó, không thấy vết máu, nhưng tiếng kêu bên dưới vẫn không ngừng, chứng tỏ con vật kia quả thật chưa chết.

Kim Long quay đầu nhìn Tả Đăng Phong, dù biết Kim Long là do Thập Tam khống chế, nhưng bị một con vật khổng lồ như thế nhìn vẫn làm tim Tả Đăng Phong đập thình thịch, Kim Long nhìn Tả Đăng Phong, rồi ngẩng đầu rồng ngâm một tiếng, tiếng ngâm ẩn chứa cuồng phách uy nghiêm, và sự lưu luyến vô cùng của Thập Tam.

Thập Tam mở to mắt nhảy xuống, đứng bên cạnh Tả Đăng Phong ánh mắt nó mờ mịt, nó luyến tiếc không muốn bỏ việc khống chế Kim Long.

“Thập Tam, bảo nó đi đi.” Tả Đăng Phong thở dài, lông của Thập Tam chỉ còn khoảng một tấc lông vàng, cho thấy linh khí trong nội đan vẫn còn một ít.

Thập Tam ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, rồi nhìn Kim Long, do dự một hồi, nhắm mắt lại.

Kim Long lại được tự do, nó thiếu ba hồn, trí thông minh rất thấp, khi được tự do lập tức bay lên trời về phía tây, nó chỉ có một suy nghĩ duy nhất là trở về nhà.

Kim Long bay lên không, Thập Tam mở to mắt nhìn lên, lúc đầu chỉ là vẻ không muốn, sau đến khi Kim Long dần dần đi xa, Thập Tam rốt cục kềm nén không được nhảy dựng lên, lăng không đuổi theo.

Nhưng nó chỉ nhảy lên hơn hai mươi trượng thì dừng lại, đứng giữa không trung, nhìn Kim Long đi xa, đến khi Kim Long khuất bóng mới hạ xuống đất, quay trở về.

Chuyện được mất trên đời, người hay vật cũng đều phải gặp, mất đi cái gì nho nhỏ thì còn chịu được, nhưng cái mất này đối với Thập Tam quá quý giá, dáng vẻ thất lạc là không thể nào tránh được.

Tả Đăng Phong không buồn lắm, nhờ hắn ép buộc, Thập Tam vẫn còn giữ lại được một ít linh khí, một thời gian nữa, Thập Tam lại có thể ngự Kim Long.

Nhưng thời gian khôi phục nội đan đương nhiên sẽ dài dằng dặc, không chừng tới khi hắn chết cũng vẫn chưa xong…