Chương 134: Nhịp trống Quỳ Long

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 134: Nhịp trống Quỳ Long

Hai mắt con cua có thể chuyển động. Lúc này, con cua khổng lồ màu vàng kim lấp lánh đang đưa đẩy cả hai con mắt để quan sát tình huống xung quanh. Sự biến động kỳ lạ của loài cá và rùa đã làm cho nó cực kỳ nghi hoặc, không biết thực sự đã xảy ra chuyện gì. Nếu ngẫu nhiên có con cá lớn nào trúng độc bơi loạn tới gần, nó sẽ duỗi cái càng cực lớn của mình ra chặt đứt đôi. Chẳng qua, dù đã giết chết những con cá lớn đó nhưng nó lại không hề ăn chúng. Không hiểu là do khẩu vị vào mùa thu đông không được tốt hay là do sống lâu ngày thành tinh nên nó đã phát hiện nguy hiểm tiềm ẩn ở bên trong.

Hai người Tả Đăng Phong và Ngọc Phất vẫn luôn đứng trên cao quan sát tổng thể. Con cua khổng lồ rốt cục đã phát hiện ra bọn họ. Nó bơi vèo vèo tới ngay dưới chân bọn họ rồi dựng đứng đôi mắt nhìn lên trên.

Thấy vậy, Tả Đăng Phong thả linh khí ra nhấc một khối đá xanh nặng cả trăm cân ở gần đó rồi ném xuống dưới. Sau khi được gia tốc bởi chiều cao năm sáu mươi mét, khối đá nện lên trên cái mai cua, phát ra một tiếng vang rền. Sau khi nảy lên khỏi cái mai cua, khối đá xanh rơi thẳng vào trong nước, còn cái mai cua không bị hề hấn gì.

Ngọc Phất lập tức hành động, lôi từ cái túi bên trong vạt áo phía bên phải ra một cái bình đá tinh xảo màu xanh. Sau khi tính toán phương vị, cô vung tay ném cái bình đá xuống dưới. Cái bình đá đập lên mai cua rồi vỡ vụn, bột phấn màu đỏ bên trong lập tức bắn ra tung tóe.

“Không thẩm thấu vào trong được.” Nhìn thấy thế, Ngọc Phất lắc đầu nói. Căn cứ vào phương thức trúng độc khác nhau, thuốc độc đại khái có thể được phân chia làm ba loại: Thứ nhất là trúng độc qua đường miệng, hai là qua tiếp xúc với làn da, ba là truyền theo đường hít thở. Loại thuốc độc thứ ba Ngọc Phất không mang theo. Loại mới sở dụng vừa rồi chính là thuốc độc thấm qua da có độc tính mãnh liệt nhất, nhưng cái mai cua cứng rắn như sắt, căn bản là không thể nào thẩm thấu vào trong được.

Lúc này, con cua khổng lồ đó vẫn không chịu bỏ đi, mà cũng chẳng thèm lẩn trốn xuống nước, vẫn tiếp tục chuyển động con mắt đánh giá hai người một mèo đang đứng trên vách núi.

Nhìn thấy thế, Tả Đăng Phong lấy ra một quả lựu đạn, kéo chốt, dừng lại một lát rồi mới vung tay ném về phía con mắt của con cua khổng lồ. Đến khi lựu đạn rơi xuống gần đôi mắt con cua thì mới nổ tung. Sau khi tiếng vang lặng đi, Tả Đăng Phong lập tức quan sát thăm dò. Sau khi nhìn xuống phía dưới, hắn phát hiện con cua khổng lồ đó đang giơ cao cái càng lên để lau con mắt. Đồng tử của hai con ngươi vẫn căng tròn, căn bản là không hề bị thương.

“Đao thương bất nhập.” Tả Đăng Phong dõi mắt nhìn con cua khổng lồ khoan thai lặn sâu xuống nước. Giờ phút này, hắn có ý nghĩ dùng đại pháo oanh kích, nhưng hắn cũng biết điều này chỉ có thể nằm trong suy nghĩ mà thôi.

“Mặc kệ nó, hãy nghĩ biện pháp tháo hồ nước ra trước.” Ngọc Phất quay người đi xuống núi. Trong lúc đi theo nàng, Tả Đăng Phong suy tính chớp nhoáng về cái trận pháp tự mình đã nghĩ ra. Chẳng qua, hắn thừa hiểu mấy cái trận pháp đó còn thực sự chưa được hoàn thiện cho lắm, dùng để giết cá thì dư xài, nhưng dùng để giết lớn một đối thủ như vậy thì hắn không nắm chắc. Không may mà giết không chết, trận pháp sẽ cắn trả lại người bày trận.

Hai người men theo bờ hồ đi sang bên kia. Khi đến phần núi có chiều dày tương đối mỏng ở phía nam thì quả nhiên, khu vực đỉnh núi đúng là tương đối mỏng, nhưng càng xuống dưới chân, thân núi càng dày. Nếu như muốn tháo cạn toàn bộ hồ nước, nhất định phải đào thông được một đường hầm ở dưới chân núi, nếu không thì chỉ là dở chừng dở đoạn, một chút tác dụng cũng không có.

Xuống đến chân núi, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cùng lúc đó tĩnh tâm suy tính biện pháp có thể thực hiện được. Khu vực mỏng nhất giữa hai ngọn núi cũng vẫn rất dầy, chiếu theo khoảng cách theo đường thẳng thì ít nhất cũng phải đào năm mươi mét. Với chiều dày như vậy thì dù có nguyên một rương lựu đạn cũng chẳng có khả năng phá tung ra được.

“Được rồi, có lẽ chúng ta quay về nghĩ biện pháp sau đi.” Rất lâu sau, Tả Đăng Phong thở dài lên tiếng.

“Quay về thì làm được cái gì? Cái đại môn bằng kim loại dày hai thước căn bản là không thể mở ra được.” Ngọc Phất cúi đầu trầm tư.

“Nếu như những tên cự nhân kia không biến thành quái vật, chúng ta có lẽ đã có thể dùng trống Quỳ Long xua chúng đi đào bới. Nhưng hiện giờ, ngay cả cuốc chúng cũng không thèm mó đến.” Tả Đăng Phong lắc đầu nói.

“Hồn phách của chúng không đầy đủ, pháp thuật khống thi không thể nào khống chế được chúng.” Ngọc Phất cũng lắc đầu theo.

“Tháng này còn có năm ngày. Sau năm ngày nữa, những con quái vật biết bay kia sẽ xuất hiện. Đến lúc đó sẽ càng phiền toái.” Tả Đăng Phong bấm tay tính toán thời gian. Những con đực của đám quái vật đã bị kinh sợ bởi vụ nổ của loạt lựu đạn của bọn họ, sau đó lại bị đuổi giết nên tâm lý sợ hãi của chúng càng tăng cao. Bởi vậy, hễ thấy bọn họ là chúng bỏ chạy. Thế nhưng, hiện giờ những con cái của đám quái vật vẫn còn đang nằm bên trong động. Năm ngày sau, nhất định chúng sẽ ra ngoài tấn công bọn họ.

“Tôi có biện pháp.” Ngọc Phất đột nhiên đứng bật dậy, gương mặt lộ vẻ vui mừng.

“Biện pháp gì?” Tả Đăng Phong hỏi dồn.

“Những con quái vật này đều biết đào động, có thể bắt chúng đi đào khoét.” Ngọc Phất chỉ tay vào sườn núi bên dưới. Khu vực nằm giữa hai ngọn núi không hẳn hoàn toàn chỉ là đá rắn, mà là hỗn hợp của đá và bùn đất.

“Chúng có thể ngoan ngoãn nghe lời cô sao?” Tả Đăng Phong xua tay, lắc đầu.

“Vậy có thể gõ cái trống Quỳ Long.” Ngọc Phất nói luôn.

“Chúng đã không còn là mấy tên cự nhân ngày trước nữa rồi, căn bản là không thể nghe hiểu nhịp trống. Mà kể cả chúng có hiểu được thì chúng ta cũng chẳng biết gõ.” Tả Đăng Phong lại tiếp tục lắc đầu.

“Không cần thiết, cái gì cũng không cần thiết. Chỉ cần chúng còn e sợ tiếng trống Quỳ Long là được.” Ngọc Phất hết sức cao hứng.

“Có ý gì?” Tả Đăng Phong vẫn không thể hiểu nổi, thực ra Ngọc Phất muốn làm cái gì.

“Lần đầu tiên chúng ta ăn cơm cùng nhau ở chỗ nào, cậu còn nhớ không?” Ngọc Phất cố ý thừa nước đục thả câu.

“Một thôn trấn dưới chân núi Thiếu Thất.” Đương nhiên Tả Đăng Phong vẫn chưa quên.

“Đồ ăn chiêu bài của tiệm cơm đó là món gì?” Ngọc Phất hỏi tiếp.

“Cá chạch chui đậu hủ, đó là món ăn nổi tiếng của Hà Nam. Chẳng qua chúng ta không hề động đũa, quá tàn nhẫn, a ~ tôi đã hiểu người muốn làm gì, ” Nói đến đây, Tả Đăng Phong đột nhiên tỉnh ngộ, “Có phải người muốn bắt mấy con quái vật lại, gõ trống bức bách chúng đào hang hay không?”

“Đúng! Trước tiên chúng ta đào sơ qua một cái hang, bắt chúng cho vào trong, sau đó gõ trống ở bên ngoài. Bởi rất ghét sợ tiếng trống nên đương nhiên chúng sẽ đào sâu vào bên trong.” Ngọc Phất gật đầu, vui vẻ nói.

“Biện pháp này tốt, đi, quay về lăn trống.” Tả Đăng Phong mừng như bắt được vàng. Những người sói kia có sức khỏe phi thường, trọng yếu nhất chính là chúng rất thông thạo đào hang.

“Chia quân làm hai đường, cậu quay về lăn trống, tôi đi tìm quái vật.” Ngọc Phất quay người muốn đi.

“Cầu treo ở cửa thành sẽ do tôi phá hủy, sông đào bảo vệ thành quá rộng, người phải giúp một tay.” Tả Đăng Phong réo gọi Ngọc Phất.

Nhanh chóng quay về nội thành, hai người hợp sức di chuyển cái trống Quỳ Long. Trong gian nhà đá cự nhân ở lúc trước, Tả Đăng Phong chọn lấy một cái cuốc nhỏ nhất. Cuốc do cự nhân sử dụng đều rất lớn, cái nhỏ nhất so với những cái bình thường cũng lớn hơn nhiều. Quay trở lại chân núi, Tả Đăng Phong tra cán gỗ vào cuốc rồi bắt đầu đào bới. Bởi trên người hắn có linh khí, tốc độ đào bới rất nhanh. Chỉ sau hơn một giờ đã đào được một cái hố rộng ba trượng sâu bảy xích. Trong suốt quá trình đó, Ngọc Phất vẫn luôn canh gác cho hắn, còn Thập Tam thì luôn luôn nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn đột nhiên lại nổi hứng lên đi làm việc nhà nông.

Đào hầm xong, hai người lập tức chạy ra truy tìm đám người sói. Nhưng có một việc khiến họ không ngờ tới, lúc trước đâu đâu cũng có thể nhìn thấy quái vật, nhưng lúc này chả hiểu tại sao một con cũng không thấy đâu. Nói cho chính xác, là không thấy con nào còn sống, khắp nơi nơi đều là xác chết. Cảnh tượng đó làm cho Tả Đăng Phong dở khóc dở cười. Cái tên Thiết Hài này thực hiện công việc Hàng Yêu Phục Ma hết sức triệt để.

Khu vực đã bị hỏa thiêu đương nhiên không tìm kiếm lại làm gì, khẳng định là không có con nào. Quan sát bốn phía xung quanh, hai người phát hiện ra phía đông nam vẫn còn đang bốc khói, lập tức tăng tốc chạy tới chỗ đó. Khi chạy được ba dặm, họ bắt gặp Thiết Hài đã dồn mấy con quái vật một góc chết, đang vung chân múa tay thỏa sức giết chóc.

“Đừng giết nữa, giữ lại con sống.” Nhìn thấy thế, Tả Đăng Phong vội vàng la lên.

Nghe thấy tiếng Tả Đăng Phong, Thiết Hài quay đầu nhìn hắn một cái. Tuy nhiên y vẫn không hề hạ thủ lưu tình, chẳng những không hạ thủ lưu tình mà trái lại còn đẩy nhanh tốc độ tấn công.

“Đao hạ lưu nhân.” Tận mắt nhìn thấy nguyên một đám lao động cường tráng ngã xuống bỏ mình, Tả Đăng Phong không ngớt đau lòng. Tìm loạn cả buổi cũng không tìm thấy con nào còn sống, khả năng chỉ còn lại có mấy con này.

Thiết Hài quay đầu lại một lần nữa. Tả Đăng Phong tăng thêm tốc độ bay vụt về phía trước, trong khi đó lại tiếp tục mở miệng hô lớn. Dưới tình thế cấp bách, Ngọc Phất cũng duyên dáng kêu lớn ‘Đừng vội xuống tay.’

Nghe thấy vậy, rốt cục Thiết Hài cũng dừng tay, quay đầu chờ hai người lướt lại chỗ mình. Nhìn thấy hai người đã đến gần, Thiết Hài cấp tốc quay người đồng thời đánh gục cả hai con còn sống cuối cùng.

“Ha ha, công đức viên mãn.” Thiết Hài vặn lưng, xoa tay, mặt lộ vẻ thỏa mãn. Y cho rằng hai người đến tranh công. Trước đó tìm mọi cách giữ lại mạng sống cho hai con chỉ là vì y muốn giết chúng trước mặt hai người để biểu thị công việc đã đạt tới mức kết thúc hoàn mỹ.

Hành động của Thiết Hài thiếu chút nữa đã làm cho Tả Đăng Phong giận tới mức ói máu, ngay cả Ngọc Phất cũng giận dữ lắc đầu liên tục.

“A Di Đà Phật, lão nạp công đức viên mãn.” Nhìn thấy vẻ mặt hai người khác thường, Thiết Hài lại tiếp tục hô to ‘công đức viên mãn’, dùng điều này để chứng tỏ nhiệm vụ của mình đã hoàn thành vô cùng triệt để.

“Ông đi đào hang cho tôi!” Tả Đăng Phong bị cái tên điên này làm cho giận sôi.

“Đào hang gì?” Thiết Hài ngạc nhiên lên tiếng hỏi. Đương nhiên y không biết hai người có kế hoạch gì.

“Đại sư, có con nào còn sống không?” Sau khi thở dài, Ngọc Phất lên tiếng hỏi.

“Không còn con nào, có việc gì sao?” Thiết Hài không hiểu cho lắm.

“Một con cũng không còn?” Ngọc Phất cười nhăn nhó truy hỏi.

“Rốt cục các người muốn làm cái gì?” Bận rộn cả buổi, mệt mỏi đến mức toàn thân đẫm mồ hôi, Thiết Hài vốn định lấy nước trong hòm gỗ của Tả Đăng Phong để uống. Nhưng thấy vẻ mặt Tả Đăng Phong chẳng hiền lành gì, lão không dám động tay.

“Chúng tôi muốn bắt quái vật đi làm việc, hiện giờ quái vật không còn, vậy ông đi làm đi.” Vốn định nổi giận với lão, nhưng Tả Đăng Phong nghĩ đến lão là một tên điên, đành phải cố nhẫn nhịn. Hắn với tay ra hòm gỗ ở sau lưng, lấy ấm nước đưa cho lão.

“Đại sư, thật sự toàn bộ đã bị giết?” Ngọc Phất cẩn thận hỏi.

“Phía bên kia khả năng vẫn còn nữa, tôi còn chưa qua đó.” Thiết Hài cầm lấy ấm nước. Sau khi uống vài ngụm, lão chỉ tay về phía đông bắc.

“Còn chưa giết hết, ông đã gào lên công đức viên mãn?” Tả Đăng Phong nghe thấy có thể còn khả năng có kẻ sống sót, sự chán nản trong lòng lập tức bị quét sạch.

“Công đức của tôi đã viên mãn rồi. Những con bên kia là tôi cố ý lưu cho các người làm.” Thiết Hài khẽ đảo tròng mắt, nói dối. Tám điều cấm kỵ của Phật môn lão đã phạm mất ba rồi, giờ có phạm thêm tội nói dối cũng chẳng có gì là lạ.

Cả nhóm đợi Thiết Hài uống nước xong, ba người đi cùng với nhau về phía đông bắc. Trên thực tế, công đức của Thiết Hài thiếu một chút nữa là viên mãn. Sau khi tìm kiếm một lượt, họ cũng chỉ tìm được bốn kẻ mạng lớn còn sống sót. Sau khi lập tức phân công mỗi người một hướng, ba người xua bốn tên người sói quay về chỗ cũ.

Sau khi về đến nơi, ba người cũng không thể nhàn rỗi. Hai người giữ cửa ở hai bên trái phải, một người ở bên ngoài gõ trống. Công việc gõ trống bị Thiết Hài giành bằng được. Thật ra đó là một công việc khổ sai. Muốn gõ mạnh một cái dùi trống to như vậy thật chẳng dễ dàng gì. Chẳng qua, trong suy nghĩ của Thiết Hài, công việc này lại cực kỳ thú vị.

Tiếng trống vừa vang lên, bốn tên người sói trong hầm lập tức gào rú lao ra bên ngoài hòng chạy trốn. Hai người Tả Đăng Phong và Ngọc Phất chặt chẽ giữ vững vị trí cửa động, lần lượt đánh bật chúng trở lại. Sau vài lần liên tiếp, nhận thấy vô vọng chạy trốn, đám quái vật đành phải dùng tay khoét sâu vào trong.

Thấy thú vị, Thiết Hài càng gõ trống hăng say. Nhịp trống của lão vừa nhanh vừa dồn dập. Nhịp gõ chẳng ra tiết tấu của trống, cũng chẳng ra tiết tấu của mõ gỗ chuông đồng, mà thực chất có điểm giống như tiếng chiêng của gánh xiếc.

Tả Đăng Phong và Ngọc Phất giật mình tỉnh ngộ, chẳng trách Thiết Hài lại yêu thích khỉ như vậy. Trước khi xuất gia, lão già này rất có thể làm nghề biểu diễn xiếc khỉ.