Chương 225: Mua nữ nhân

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 225: Mua nữ nhân

Thập Tam lập tức chạy qua, đi theo Tả Đăng Phong ra lều nhỏ, lúc này mưa bên ngoài đã tạnh, tiếng côn trùng râm ran, ếch kêu ồm ộp, Tả Đăng Phong ngắm nhìn bốn phía, ghi nhớ vật tham chiếu, cất bước đi về hướng nam.

Không đi lâu hắn lại trở về, lôi hộp sắt giấu trong hốc tường mang theo, những vật này đối với hắn cực kỳ trọng yếu, hắn không yên tâm để ở chỗ này, Bao tay Thuần Dương hắn không mang đi.

Hắn muốn đến huyện Bác Ái tỉnh Hà Nam, ở nơi này có một đạo quan hoang phế, trong đạo quan có một mật thất, trong mật thất có đạo nhân thần bí đã từng truyền thụ tụ khí chỉ quyết cho hắn, tụ khí chỉ quyết chỉ là phương pháp tụ liễm linh khí, không thể khống chế linh khí, hắn muốn qua đó thỉnh cầu đạo sĩ kia dạy pháp môn hành khí của Tiệt Giáo cho hắn, pháp môn hành khí là phương pháp khống chế linh khí cơ bản nhất, không phải là bí mật bất truyền gì, Tả Đăng Phong không yêu cầu xa vời, mong đối phương đem môn phái bí thuật dạy cho hắn, chỉ cần hành khí pháp môn cơ bản là đủ. Có hành khí pháp môn và tụ khí chỉ quyết, hắn có thể trong thời gian cực ngắn khôi phục linh khí tu vi.

Trong lòng đã có chủ ý, Tả Đăng Phong trong nháy mắt khôi phục tỉnh táo, từ nơi này t đến đạo quan hoang phế ít nhất năm trăm dặm, làm sao đến đó an toàn mới là vấn đề.

Tả Đăng Phong vốn cẩn thận, nên đến bây giờ vẫn chưa ai biết hắn đã không còn linh khí tu vi, chỉ biết là hắn bị thương, nhưng bị thương tới trình độ nào thì cũng không ai biết. Đại đa số người ngoài chưa thấy hắn, chỉ nhận hắn dựa trên thông tin đồn đại là thường mặc áo choàng, cõng thùng gỗ trên lưng và con mèo Thập Tam trên vai. Vậy chỉ cần bỏ thùng gỗ, để Thập Tam bí mật đi theo, đổi áo choàng, thay đổi hình tượng, thì có thể quang minh chính mà đi đường lớn.

Tả Đăng Phong bèn vào thôn, lúc này trời còn chưa sáng rõ, thôn dân rời giường không nhiều, Tả Đăng Phong đi thẳng tới cái nhà lớn nhất trong thôn, Hà Nam tuy là vùng nghèo, nhưng nơi nghèo cũng có địa chủ, có địa chủ nhất định có nha hoàn, Tả Đăng Phong cần một nha hoàn.

“Cậu tìm ai?” một người đàn ông khoảng bốn mươi mở cửa, nhìn quần áo chắc là người làm.

“Tôi ở thôn phía tây, thiếu gia nhà tôi bị bệnh lao, sắp lìa đời, lão gia muốn xung hỉ, sự việc gấp gáp, tìm không ra khuê nữ, nên muốn mua một nha đầu của nhà mình.” Tả Đăng Phong đút một đồng đại dương cho người coi cửa kia.

Người kia không chút ngạc nhiên, hiện nay, bệnh lao rất thường gặp, người sắp chết muốn tìm vợ xung hỉ cũng là chuyện thường hay phát sinh.

“Chờ tí, để tôi báo với lão gia.” Người ta vui vẻ lùi vào nhà, một lát sau, một bà già sáu mươi đi ra.

Tả Đăng Phong giả bộ lo lắng ra chiều hối thúc, một thỏi vàng liền mua được cả một con lừa, Tả Đăng Phong nắm con lừa chở nha hoàn vừa mua được ra thôn. Thời loạn thế, một cô gái không đáng giá bằng một con lừa.

Thời này con gái lấy chồng về nhà mẹ đẻ đều là cỡi lừa, nhà ai có con lừa đều là khá giả, Tả Đăng Phong lúc này đã thay áo choàng, mặc đồ của người coi cửa kia, hôm qua trời mưa, đồ cũ ướt mèm, hỏi đổi bộ mới cũng không phải là việc khó.

Nha hoàn kia chưa tới hai mươi tuổi, dáng vẻ cũng thanh tú, nhưng nghe phải gả cho một con quỷ bệnh lao trong lòng không vui, vẻ mặt cầu xin không lên tiếng. Tả Đăng Phong thấy cô như vậy thì nhíu mày, vợ về nhà mẹ đẻ đều là vui mừng phấn khởi, người này cứ như bị cha chết, người sáng suốt nhìn qua là biết không bình thường.

Tả Đăng Phong đành giở thủ đoạn, đầu tiên khích lệ nha hoàn xinh đẹp, sau đó ra vẻ đồng tình với cô, vô ý ngã xuống lộ ra mấy thỏi vàng biểu hiện mình có tài sản, giả bộ ân cần mua bánh quẩy cho tiểu nha hoàn biểu hiện mình chu đáo, trồi khoác lác mình biết chữ, giả bộ vô ý sờ sờ tay tiểu nha hoàn, làm như bị nhan sắc của cô bé làm chao đảo, nên mới đi chưa được mười dặm, tiểu nha hoàn đã nói, ‘Đại ca, nếu không chúng ta trốn đi đi, tôi không muốn gả cho tên sắp chết kia đâu.’

Tả Đăng Phong ra vẻ khó xử, một lát sau, ra vẻ đã quyết định, gật đầu, móc hai thỏi vàng đưa cho cô, rồi tăng tốc đi nhanh hơn. Tiểu nha hoàn vui mừng, Tả Đăng Phong tuy không ít tóc trắng, nhưng bộ dáng rất nhã nhặn, còn hiểu biết chữ nghĩa, lại có tiền, đi theo hắn tốt hơn nhiều so với sống cùng một tên quỷ bệnh lao, nên trong lòng vui vẻ, nét mặt tươi tỉnh, thỉnh thoảng nói chuyện, vứt mị nhãn cho Tả Đăng Phong, dáng vẻ ngượng ngùng, ai nhìn cũng tưởng hai người là vợ chồng.

Tả Đăng Phong chính là cần hiệu quả này, thực ra hoàn toàn có thể ra lệnh cho Thập Tam tàn sát cướp người, chẳng qua nếu làm như vậy, tiểu nha hoàn sẽ bị dọa đái ra quần, không đạt được hiệu quả thế này.

Nông phu nắm con lừa, trên con lừa là một cô gái mặt mày hớn hở, lại đi ngay giữa đường lớn ai cũng thấy, nên không ai có thể liên hệ nông phu nắm con lừa kia vào Tàn Bào Tả Đăng Phong vào một chỗ.

Tiểu nha hoàn sợ Tả Đăng Phong bị chủ nhân bắt được, không ngừng thúc giục Tả Đăng Phong đi mau, Tả Đăng Phong vui vẻ, nắm con lừa bước đi như bay.

Nha hoàn liên mồm nói chuyện, than phiền ở nhà chủ cũ gặp toàn chuyện oan ức, mắng chủ cũ không phải người tốt, Tả Đăng Phong giả bộ không hiểu hỏi thêm, tiểu nha hoàn ấp a ấp úng bảo bị chủ cũ khi dễ, Tả Đăng Phong ra vẻ rộng lượng khoát tay, chẳng những không ghét bỏ cô còn giả bộ thương tiếc, tiểu nha hoàn thấy thế như trút được gánh nặng, càng thêm vui vẻ, tự cho là gặp được người rộng lượng.

Tả Đăng Phong giả bộ không biết, đừng nói là địa chủ kia xấu, có bảo con lừa này xấu hắn cũng không quan tâm, vì cô gái này chỉ là để hắn nguỵ trang, hai thỏi vàng kia là tiền thuê cô, đủ cho cô mua nhà sống cả đời.

Trên đường đi thỉnh thoảng gặp được người trong giang hồ thần sắc vội, người nào cũng dáng vẻ lo lắng, rất ngưng trọng, như đang gặp phải một chuyện kinh thiên động địa, Tả Đăng Phong chỉ cười nhạt, hắn đã bị phế bỏ tu vi, nếu không mấy con mèo ba chân này trước mặt hắn căn bản không có cơ hội mà hoàn thủ. Nhưng bây giờ hắn rất thận trọng, không để lộ chút gì, nếu không, con lừa có thể chạy nhưng không thể bằng thân pháp của người tu hành.

Tả Đăng Phong rẽ qua chọn những con đường nhỏ gần rừng cây bụi cỏ, để Thập có thể đi theo, đến giữa trưa hai người đến thị trấn, ăn uống rồi tiếp tục xuôi nam, nhưng lúc này tiểu nha hoàn không cỡi lừa, con lừa mệt mỏi, không cho cô cỡi.

Tả Đăng Phong một tay khiêng con lừa một tay nắm nữ nhân đi nhanh, tiểu nha hoàn cho là hắn sợ chủ nhà đuổi tới, nên mau bước chân đi theo hắn, đến tối, hai người đã đi được hơn một trăm dặm.

Đến một thôn trấn, tiểu nha hoàn muốn ghé vào tá túc, nhưng Tả Đăng Phong lo đến thị trấn không an toàn, và ở trong huyện thành Thập Tam không có chỗ ẩn núp, nên chỉ ở ngoại thành, tiểu nha hoàn cũng không cự tuyệt, tìm một nhà trọ ăn cơm ngủ lại.

Tiểu nha hoàn kích động gặp được lang quân như ý, nên ngượng ngùng cởi đồ nằm lên giường, Tả Đăng Phong cũng giả bộ kích động, nhưng đi đến bên giường thì đứng lại, “Tôi là người từng đọc sách, không thể như vậy, phải để chờ đến ngày đại kiệu tám người tới đưa cô đi xuất giá.”

Tiểu nha hoàn càng vui, nhưng không hiểu thâm ý của Tả Đăng Phong, cho rằng Tả Đăng Phong muốn làm đại kiệu tám người khiêng tới cưới cô làm vợ, nhưng ý Tả Đăng Phong là để người khác lấy cô, có hai mươi lượng hoàng kim, ai cũng sẽ tranh nhau tới đón cô về.

Phòng phân hai gian, nhưng chỉ có một gian có giường, Tả Đăng Phong mở cửa sổ để Thập Tam vào tây phòng, hắn leo lên giường nằm ngủ, hơn hai mươi ngày nay hắn luôn ở ngoài trời bị muỗi cắn, bây giờ đã quên cảm giác được ngủ giường.

Nửa đêm về sáng, tiểu nha hoàn không thành thật, có ý nghĩ mè nheo, Tả Đăng Phong giả vờ ngủ say như chết, mặc kệ cô, tiểu nha hoàn này cũng có chút nhan sắc, nhưng Tả Đăng Phong căn bản không có ý nghĩ kia, hắn sẽ không bao giờ phản bội Vu Tâm Ngữ, mà dù không có Vu Tâm Ngữ, hắn cũng sẽ không muốn loại đàn bà này, chỉ có thứ nông cạn háo sắc mới chọn người chỉ có sắc không có não làm vợ, người đàn ông chân chính có trách nhiệm sẽ chọn người có đầu óc và tính tình tốt, vì nó quan hệ trí lực và phẩm cách con cái sau này, nếu để con cái ngu dốt như heo, xấu như sói, vậy thực phải xin lỗi tổ tông.

Tiểu nha hoàn thấy Tả Đăng Phong không phản ứng, nên quay về ngủ. Tả Đăng Phong nằm im suy nghĩ, con đường đến Tử Dương quan chắc là an toàn, vì có tiểu nha hoàn yểm hộ, không ai hoài nghi hắn, hắn đã ngụy trang rất là hoàn hảo.

Vấn đề còn lại chỉ là đạo nhân thần bí ở Tử Dương quan có chịu giúp hắn hay không, lần trước người kia đã từng cấm hắn không được quấy rầy ông ta nữa, lần này không mời tự đến nhất định sẽ làm đạo nhân phản cảm, khó mà đồng ý truyền thụ gì cho hắn.

Nhưng có hi vọng vẫn còn hơn không có, hơn hai mươi ngày trước Tả Đăng Phong đã cảm nhận sâu sắc nỗi khổ không có tu vi, lúc đó hắn rất bình tĩnh. Lúc này hắn cũng không kích động, vì việc này còn uá nhiều biến số không biết, chưa chắc hắn đã được như nguyện. Không còn tu vi, hắn sẽ trở về Thanh Thủy quan, nếu có thể khôi phục tu vi, hắn sẽ tiếp tục hoàn thành những việc hắn chưa làm xong.

Sáng sớm hôm sau, hắn bị tiếng đập cửa ngoài nhà trọ đánh thức, Tả Đăng Phong không còn tu vi, nghe không rõ người tới nói gì, chỉ biết là có hai người mới tới, mãi đến khi hai người kia đi cùng người làm thuê đến phòng bên cạnh, Tả Đăng Phong mới dựa vào câu một người nói ‘Cho chúng tôi ấm trà nóng’ hắn mới nhận ra thân phận một trong hai người kia.

Kẻ này không phải ai khác, chính là kẻ từng cố gắng cướp Bao tay Huyền Âm của hắn, Bạch Vân Quan Tất Phùng Xuân…

Quyển 4: Huyền môn thái đẩu