Chương 352: Hiểu ra

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 352: Hiểu ra

“Muốn ở bao lâu?” Diệp Phi Hồng hỏi.

“Khó nói trước. phải xem tôi phá được trận pháp này lúc nào.” Tả Đăng Phong lắc đầu. đây là trận pháp phức tạp nhất hắn từng thấy. mất bao lâu mới phá được hắn không chắc lắm.

“Trận pháp ở đâu?” Diệp Phi Hồng nhìn quanh. cây cối bị cháy hết rồi. chung quanh chỉ có những mảng cháy đen to tướng và hồ nước ở trung tâm.

“Ba vòng tròn bằng đá khác màu đó chính là trận pháp. âm tính hỏa xà và con Bò Cạp khổng lồ kia chính là đang trốn ở trong đó.” Tả Đăng Phong giải thích.

“Ở trong hồ nước?” Diệp Phi Hồng nghi hoặc chỉ cái hồ.

Tả Đăng Phong vốn không muốn trả lời câu hỏi này. nhưng nghĩ đến việc phải ở lại đây lâu. nên mới giải thích. “Ttrận pháp này tạo thành tám biến hóa khác nhau. hồ nước đó chỉ là một trong tám biến hóa của nó mà thôi. bên trong còn che giấu bảy biến hóa nữa. âm tính hỏa xà trốn trong một bảy biến hóa đó. “

“Biến hóa là gì.” Không nghe còn đỡ. nghe rồi Diệp Phi Hồng càng mơ hồ hơn.

“Sắp xếp xong tôi sẽ từ từ giải thích cho cô.” Tả Đăng Phong quay người đi về hướng phía bắc trận pháp. trên mặt trận pháp không thể đặt vật nặng. nên phải tìm chỗ cư trú ở biên giới trận pháp.

Tuy rừng dương đã bị đốt cháy hầu như không còn. nhưng những cái rễ cây cực lớn vẫn còn. tục ngữ nói “. Cây cao bao nhiêu rễ nhiều bấy nhiêu”. cây càng cao thì rễ càng sâu để giữ cây cho chắc. rễ cây hồ dương rất lớn. Tả Đăng Phong dùng Chuyển Sơn Quyết lôi ra một mớ rễ cây. chỉnh sửa lại tạo thành một cái lều tránh gió. thời tiết càng lúc càng mát. phải có một chỗ mà ở.

Mớ rễ còn lại hắn làm cái tường tránh gió cho lạc đà. lúc rời khỏi sa mạc còn cần phải nhờ nó.

Tả Đăng Phong làm xong. Diệp Phi Hồng mang lương khô và nước vào trong lều. Đây là nguồn sống của họ. chỉ khi bất đắc dĩ mới phải dùng nước và cá trong hồ làm thức ăn.

Để phòng ngừa quái vật còn sót lại tập kích. Tả Đăng Phong bày một ít trận pháp đơn giản quanh lều. nơi này là đất cát. bày trận không dễ. nhưng cũng đủ rồi.

“Ô. anh dùng lựu đạn để bẫy chúng à? ” Diệp Phi Hồng phục Tả Đăng Phong đến mức muốn đầu rạp xuống đất.

“Không phải bẫy. là trận pháp.” Tả Đăng Phong và Thập Tam đi vào trong lều. Lều tuy đơn sơ. nhưng thực sự có thể ngăn gió qua ngày.

“Đơn giản như vậy tôi phải học mới được. sau này nói không chừng lại biến thành một nữ chuyên gia thì sao.” Diệp Phi Hồng nói. Tả Đăng Phong chỉ tùy ý chôn mấy quả lựu đạn quanh lều. màm cô không thể nào tới gần lều từ ba hướng đông Tây Bắc.

“Bày trận thì phải tinh thông Âm Dương Ngũ Hành. căn cứ địa hình mà điều chỉnh vị trí tương ứng. nơi này là nền cát. nên lựu đạn phải vùi ở dưới cát. ở phía nam có nước. lựu đạn ở đó sức nổ sẽ yếu đi. cô chỉ cần nhớ một điểm đó là được rồi.” Tả Đăng Phong lắc đầu.

“Phức tạp như thế làm sao anh nhớ hết được vậy?” Diệp Phi Hồng chất những đụn cỏ khô trong lều. lấy mấy đụn trải thành hai cái giường thô. Diệp Phi Hồng tuy là phụ nữ. nhưng lối sống rất đơn giản thoải mái.

Tả Đăng Phong không trả lời. nằm phịch xuống giường cỏ. Thập Tam nhảy lên theo. nằm bên cạnh canh chừng hòm gỗ.

“Anh mệt rồi à?” Diệp Phi Hồng hỏi.

“Không.” Tả Đăng Phong trả lời. tuy hắn đã hai ngày hai đêm không chợp mắt. nhưng lại không thấy buồn ngủ.

“Vậy thì nói chuyện tiếp đi. anh bảo biến hóa là cái gì vậy? ” Diệp Phi Hồng hỏi.

“Trận pháp sau khi xây dựng xong. bên trong trận sẽ xuất hiện khung cảnh khác hẳn với bên ngoài. gọi là biến hóa. Bình thường biến hóa của trận pháp rất lợi hại. chúng không phải là hư ảo mà cảnh vật có tồn tại thật sự.” Tả Đăng Phong giải thích. hắn giữ lại Diệp Phi Hồng là để có người cho hắn nói chuyện. vừa để giải tỏa áp lực tâm lý. còn có người trợ giúp làm rõ đầu mối. phân tích vấn đề.

“Tôi vẫn chưa hiểu làm sao trận pháp lại tạo ra cảnh vật chân thật được.” Diệp Phi Hồng cau mày.

Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ. phóng ra linh khí nâng một chích túi nước lơ lửng giữa không trung. “Túi nước sở dĩ có thể lơ lửng giữa trời là vì tôi phát ra linh khí chống đỡ cho nó. linh khí này cô không nhìn thấy nhưng nó có tồn tại chân thật. Cảnh vật thực tế do trận pháp tạo ra kỳ thật là một loại khí đặc thù. loại khí này có thể bị con người và động vật cảm giác được. có thể gây ra ảnh hưởng với con người và động vật.”

“Cứ như nghe thiên thư ấy nhỉ.” Diệp Phi Hồng cười mỉa lắc đầu. cô không hiểu ý của Tả Đăng Phong.

“Với người thường. nhìn thấy đụng vào mới là chân thật. nhìn không thấy sờ không được thì là hư ảo. cô nhì thấy túi nước. cô cảm nhận được nó. nhưng cô không nhìn thấy không khí. cô có dám nói không khí không tồn tại hay không? Nếu không khí không tồn tại. cô đã sớm nghẹn thở chết rồi. cảnh vật do trận pháp ở đây tạo ra con người và động vật có thể cảm nhận được. nhưng bây giờ cô chưa nhìn thấy là vì tôi còn chưa nghĩ ra làm sao để nó hiện ra để cô có thể nhìn thấy và cảm giác được.” Tả Đăng Phong thở dài. chênh lệch tư duy không phải một sớm một chiều có thể điều chỉnh được. nếu đổi lại là Ngọc Phất. hắn không cần phải tốn nước miếng như thế này.

“Tôi hiểu rồi. ý của anh là sắc tức là không. không tức là sắc.” Diệp Phi Hồng chớp mắt. Tả Đăng Phong đã nói kỹ lắm rồi. cô mà không hiểu nữa thì quả là đồ đần.

“Đó là lời của nhà Phật…. nhưng cũng không sai lệch lắm.” Tả Đăng Phong gật đầu. Diệp Phi Hồng không phải người tu hành. không biết cách thể hiện ý nghĩ của mình. nhưng cốt ý hay chính xác.

“Được rồi. anh mệt rồi. ngủ một lát đi. tôi canh gác cho anh.” Diệp Phi Hồng xách súng máy đi ra ngoài. khẩu súng nặng cả hai mươi cân. cô xách cũng phải hơi dùng sức.

“Quay lại đây. hỏi tiếp đi.” Tả Đăng Phong cau mày.

“Tôi không còn gì để hỏi hết.” Diệp Phi Hồng lắc đầu. cô muốn chạy là vì chênh lệch tư duy với Tả Đăng Phong làm cô rất khó chịu.

“Hỏi về vấn đề liên quan tới trận pháp đi. tôi cho cô hỏi mười câu.” Tả Đăng Phong móc giấy bút. hắn không thích nói nhảm. nhưng hắn cần có người giúp hắn dọn dẹp mấy thứ cành nhánh linh tinh để vấn đề trở nên dễ hiểu.

“Được rồi. để tôi nghĩ coi hỏi cái gì.” Diệp Phi Hồng buông súng máy ngồi trở xuống giường cỏ.

“Trận pháp này là do ai tạo ra?” Diệp Phi Hồng hỏi.

” Khương Tử Nha.” Tả Đăng Phong đáp.

“Tại sao Khương Tử Nha lại bày trận ở đây?”

“Một là để nhốt âm tính hỏa xà. hai là để bảo vệ nguồn nước ở đây. ba là để tạo ra một nơi cho người Bành quốc tới tị nạn.” Tả Đăng Phong vừa viết vừa nói.

“Không phải anh nói tới bảy cái sao. sao mới nói có ba cái? ” Diệp Phi Hồng đếm nhẩm.

“Loại trận pháp này tối đa có thể tạo ra bảy loại biến hóa. nhưng không nhất định phải tạo ra đủ bảy cái.” Tả Đăng Phong trả lời rất nhanh. Diệp Phi Hồng hỏi quá sức ngây thơ. đây cũng là điểm cô khác với Tả Đăng Phong. hắn gặp chuyện sẽ đào sâu vào suy nghĩ. chứ không đi hỏi.

“Làm sao anh biết con rắn kia đã chạy vào trong trận pháp?”

“Trong rừng không có dấu vết nó với con bò cạp bỏ đi. nên chúng chỉ có thể đi vào trong trận pháp.” Tả Đăng Phong trả lời.

“Làm sao chúng biết cách vào trong trận?”

“Có hai khả năng. một là bản thân âm tính hỏa xà chính là Trận Phù. nó có thể thoải mái ra vào. hai có thể là nhờ một cơ duyên xảo hợp nào đó nó biết cách vào trong trận.” Tả Đăng Phong trả lời.

“Trận Phù là gì?”

“Nếu trận pháp là một cái phòng ở. thì Trận Phù chính là cửa sau của cái phòng đó. Câu hỏi này không tính. hỏi lại.” Tả Đăng Phong phất tay.

“Vì sao con độc xà không và con Bò Cạp khổng lồ chạy trốn. mà lại chui vào trận pháp này?” Diệp Phi Hồng cười. đa phần thời gian ở chung với Tả Đăng Phong rất nặng nề. chẳng mấy khi hắn chịu tình nguyện nói chuyện.

“Hai đứa chúng nó đều đã từng ăn đau dưới tay tôi. không dám chính diện đánh nhau với tôi nữa. chúng nghĩ trận pháp này có thể bảo vệ chúng.” Tả Đăng Phong đáp.

“Ngày hôm qua anh sai người tới bảo tôi tới đây mà anh không tự đi. có phải anh sợ lúc anh đi. con độc xà kia sẽ chui ra khỏi trận pháp bỏ trốn không?” Diệp Phi Hồng lại giơ một ngón tay. ý bảo đã hỏi tới câu thứ bảy.

“Đúng vậy. tôi phải luôn túc trực ở đây. nếu không chúng nó sẽ chạy mất.” Tả Đăng Phong gật đầu.

“Tôi cảm thấy chúng chui vào trận pháp không phải là vì trốn anh.” Diệp Phi Hồng lắc đầu.

“Không phải trốn tôi chúng tiến vào trận pháp làm gì?” Tả Đăng Phong cười.

“Ngủ đông nha. mùa này rắn và bò cạp trong sa mạc đều đi ngủ đông.” Diệp Phi Hồng đáp.

Tả Đăng Phong giật mình. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới điều này. Mùa này trời đã rất lạnh. đám động vật máu lạnh như rắn rết đều bắt đầu tiến vào thời kỳ ngủ đông. âm tính hỏa xà và Bò Cạp khổng lồ có lẽ cũng không ngoại lệ.

Tả Đăng Phong nhíu mày. nếu rắn rết thật sự tiến vào trạng thái ngủ đông. thì chúng không cần ăn uống suốt mấy tháng. cho đến Kinh Trập sang năm. như thế sẽ không có khả năng chúng đói mà chủ động bò ra ngoài kiếm ăn. như vậy biện pháp duy nhất phải là phá vỡ trận pháp. đi vào trong đó bắt chúng.

Bất quá chuyện gì cũng có hai mặt. có mặt xấu tất cũng có mặt tốt. mặt tốt chính là hắn không cần phải đề phòng chúng bỏ trốn. hắn có thể chuyên tâm phá trận. lúc mật có thể an tâm nghỉ ngơi.

“Còn ba câu nữa…”

“Không cần hỏi nữa. cô đã giúp tôi rất nhiều rồi.” Tả Đăng Phong khoát tay….

“Tôi hỏi câu cuối được không?” Diệp Phi Hồng thấy Tả Đăng Phong cất giấy bút. nhắm mắt lại. thì vội nói.

“Ừ.” Tả Đăng Phong vuốt ve đầu Thập Tam.

“Sao anh lại giữ tôi ở lại?” Diệp Phi Hồng ngần ngừ rồi hỏi.

“Tôi chỉ muốn có người ở bên cạnh. nam nữ gì cũng được. để tôi có cảm giác mình còn sống…”