Chương 191: Từng là cố nhân

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 191: Từng là cố nhân

“Ông biết tiếng Hán?” Tả Đăng Phong hỏi lại, lão tăng này nói Hán ngữ rất lưu loát, không thua gì nói tiếng Tạng với hai tăng nhân Hồng Y.

Lão tăng mũ tròn mỉm cười gật đầu, có những người nhìn bề ngoài xấu xí, cũng có người trời sinh tướng mạo từ bi, lão tăng mũ tròn chính là loại sau, dáng vẻ hiền hoà, rộng lượng.

“Đại sư, chúng tôi không phải đến quấy rối, mong ông nói với hai vị đại sư giúp một tiếng, chúng tôi chỉ muốn sang sông, nếu cứ tiếp tục đấu, tôi không cam đoan không làm họ bị thương. ” Tả Đăng Phong không hề trả lời câu hỏi Lão tăng mũ tròn.

“Chân nhân tuổi tác không lớn, nhưng lại có tử khí tu vi, thực là đáng quý, xin hỏi tụ khí chỉ quyết người từ đâu mà có, mong đàm luận vài câu, lão nạp tiễn hai vị sang sông.” Lão tăng mũ tròn mỉm cười.

Tả Đăng Phong im lặng, đạm tử, tử khí, tử khí điên phong, đây là cách gọi Tiệt Giáo Tử Dương quan tương đương một phân âm dương, hai phân âm dương, ba phân âm dương. Lão tăng mũ tròn chẳng những biết điều này, còn biết chỉ quyết, chứng tỏ lão có quan hệ sâu xa với thanh niên đạo nhân đã truyền thụ chỉ quyết cho hắn.

“Tụ khí chỉ quyết này là tại hạ được một vị Tiệt Giáo tiền bối chân nhân chỉ điểm.” Tả Đăng Phong đáp.

“Lão nạp lại xin hỏi thêm một câu, vị chân nhân đó đạo hiệu là gì, có bối phận gì?” Lão tăng mũ tròn lộ vẻ vui mừng, người tuổi càng cao, càng hay mỉm cười khi đối nhân xử thế, loại mỉm cười này thường rất ngọt ngào nhưng dối trá, nhưng lúc này, nét mặt vui mừng Lão tăng mũ tròn lại rất chân thành, đến mức khiến Tả Đăng Phong tin tưởng ông thực sự là bạn chứ không phải địch với Tiệt Giáo Tử Dương quan.

Nhưng sau đó Tả Đăng Phong lại thấy nghi ngờ, năm đó hắn bị hòa thượng Thiếu Lâm tự đuổi từ Giang Nam tới Giang Bắc, chạy suốt một đêm tới Tử Dương quan, cách Hà Nam này năm nghìn dặm, hơn nữa người Tử Dương quan là đạo nhân, người này là Lạt Ma, làm sao trở thành bằng hữu được?

“Tôi chỉ biết ông ấy họ Ôn.” Tả Đăng Phong thành thật trả lời.

“Ôn?” Lão tăng mũ tròn nghi hoặc, tuy ông già, nhưng mắt không đục, mà sáng quắc, người tu đạo tinh khí sung túc, ánh mắt rất sáng.

“Phải, là một đạo nhân rất trẻ tuổi, anh tuấn.” Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phất, Ngọc Phất vẫn ở nguyên tại chỗ, không hề tiến lên.

“Hơn một ngàn năm trăm năm, bát sư đệ không thể nào còn sống.” Lão tăng mũ tròn bấm tay tính toán, thì thào.

Tuy lão nói rất nhỏ, nhưng Tả Đăng Phong vẫn nghe thấy, hắn cũng không mấy kinh ngạc, vì lúc đó ở Tử Dương quan vị đạo sĩ đã từng hỏi hắn năm Khang Hi thứ ba cách đây bao nhiêu năm, người tu đạo có tuổi thọ dài lâu, vượt khỏi nhận thức người thường, càng vượt ra khỏi khả năng giải thích khoa học phương Tây.

“Đại sư, nếu không còn gì nữa, chúng tôi xin đi trước.” Tả Đăng Phong nói, có câu hoàng hôn cứ qua, núi xanh vẫn còn, Hoa Hạ vẫn là Hoa Hạ, Thần Châu vẫn là Thần Châu, vĩnh viễn không thay đổi, chỉ có con người sống trên thế giới này là thay đổi luân chuyển, chắc chắn Lão tăng mũ tròn có quan hệ với Hà Nam Tử Dương quan ở xa kia, nhưng đều đã là chuyện cũ, không quan hệ gì tới hắn, Tả Đăng Phong giờ chỉ muốn vượt sông.

“Tử Dương quan hiện giờ còn hay không?” Lão tăng mũ tròn hỏi.

Tả Đăng Phong khẽ gật đầu, Lão tăng mũ tròn có vẻ rất coi trọng Tử Dương quan, Tả Đăng Phong không muốn làm ông tôiđau lòng, nên gật đầu, chứ thực ra Tử Dương quan đã sớm thành phế tích.

Lão tăng mũ tròn vui mừng, chắp tay chữ thập hành lễ với Tả Đăng Phong, xoay người đi, được vài bước thì quay đầu lại.

“Cầu cho chân nhân trong lòng thanh thản, sớm ngộ đại đạo.” Lão tăng mũ tròn nói.

“Đa tạ đại sư.” Tả Đăng Phong cảm ơn, Lão tăng mũ tròn nói vậy là từ ý tốt, muốn nhắc nhở hắn làm việc đừng quá cố chấp, dựa trên thái độ hai Hồng Y lão tăng với hắn, chắc chắn là đã nhìn thấy gì đó từ tướng mạo hắn.

Lão tăng mũ tròn gật đầu, xoay người đi hai Hồng Y lão tăng, thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu, hai lão tăng gật đầu, Lão tăng mũ tròn quay lại giơ tay với hai người, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất vội đi tới chỗ cầu treo.

“Người này nhất định có quan hệ rất sâu xa với Tử Dương quan.” Ngọc Phất nói, lúc hai người nói chuyện với nhau cô cũng nghe thấy.

“Quét tuyết trên mái nhà mình trước đã, rồi hẵng quan tâm tới tuyết ở cửa nhà người ta. ” Tả Đăng Phong không muốn phân tâm nghĩ chuyện khác.

“Chỉ quyết cậu tập là pháp thuật Tử Dương quan, cậu không muốn biết chuyện Tử Dương quan sao?” Ngọc Phất hỏi.

“Không muốn, một chiêu chỉ quyết tụ khí này là tôi đợi nửa canh giờ trao đổi được, tôi không nợ ai cả, tôi biết mấy chuyện đó để làm gì.” Tả Đăng Phong nhướng mày.

Ngọc Phất không nói gì nữa, kẹp thảm gấp trong tay vào nách, tuy rơi mất phần lớn chăn đệm, nhưng hai người cũng không bận tâm, dù sao người tu hành có khả năng chống rét cao hơn người thường nhiều.

Vì thời gian cấp bách, hai người sang sông thì lập tức đi thẳng về hướng nam, nhiệt độ hiện giờ rất thấp, chưa có rắn, côn trùng, chuột, kiến, so với bờ đông Lan Thương Giang xà trùng bò khắp nơi, hai người thích nơi này hơn nhiều.

Lúc này là tháng ba âm lịch, trời tháng ba ở Giang Nam vẫn còn rét lạnh, cũng may chỉ bị đóng tuyết trên đỉnh núi, dưới chân núi không khó đi lắm.

Hai người đến chân núi Tuyết Phong đầu tiên rất nhanh, để có nhìn khái quát về Tuyết Sơn, hai người leo lên đỉnh núi, gọi là khó trèo lên Tuyết Sơn chỉ là tương đối, còn phải xem là ai trèo lên, hai người leo lên Tuyết Sơn không tốn sức chút nào, đề khí khinh thân, cực nhanh lên xuống, thấy phải chỗ khó đi, hai người đều có cách ứng phó, kim giáp che tay Ngọc Phất và bao tay Huyền Âm Tả Đăng Phong Huyền Âm cắm vào tầng băng, mượn lực vọt qua.

Tòa Tuyết Sơn cao chừng mười dặm, đến đỉnh núi, nhiệt độ cực thấp, hai người cảm thấy ngực bị đè nén, khó thở, đây là phản ứng bình thường.

“Thập Tam, đừng vội, mày sắp về tới nhà rồi.” Tả Đăng Phong nhìn Thập Tam đang nhìn ngọn Tuyết Sơn xa xa, từ lúc đến khu vực núi tuyết, Thập Tam luôn có vẻ khẩn trương, hưng phấn, quấn quýt và cả không yên.

Thập Tam xoay người, nhảy lên vai Tả Đăng Phong.

“Nhìn chung quanh xem, xem có tuyết sâm không.” Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phất.

Ngọc Phất gật đầu, nhân sâm rất tốt, giúp đại bổ khí huyết, nhưng nó có một khuyết điểm trí mạng là không thể dùng nhiều, ăn nhiều làm khô nóng đổ máu, nhưng tuyết sâm không bị vấn đề này, nó có dược tính vững vàng, không nóng không hàn, bất kể người nào ăn cũng có lợi, hơn nữa có thể ăn không hạn chế, người què từng nói muốn dùng nó phải mua bằng vàng, trên thực tế rất nhiều thứ dù có tiêu tiền cũng không mua được, hai người sau này còn phải tìm ba con âm địa chi nữa, trên đường nếu thấy phải nguy hiểm, tuyết sâm chính là lương phẩm cứu mạng.

Đáng tiếc hai người không tìm được tuyết sâm, núi này luôn có người tới, dù có chắc cũng đã bị người đào đi.

Lúc chạng vạng tối, hai người đã ở giữa tòa Tuyết Sơn thứ nhất và thứ hai, trong một tránh gió nghỉ ngơi, ở đây không tìm được đồ gì để nhóm lửa, hai người đành ngồi trên đất, thảm chỉ còn có một cái, Tả Đăng Phong không cho phép Ngọc Phất thương lượng.

Cơm trưa ăn trễ, hai người cũng không đói bụng, Tả Đăng Phong tóm mấy khối băng giải khát, Ngọc Phất luyện công.

“Không thấy lạnh à?” Ngọc Phất tò mò nhìn Tả Đăng Phong cắn nhai mấy cục băng.

“Trong người tôi quá nhiều dương khí, trước giờ toàn nhờ bao tay Huyền Âm áp chế.” Tả Đăng Phong đáp.

Ngọc Phất thở dài lắc đầu, cô đã quên mất Tả Đăng Phong tu pháp môn dành cho nữ giới, âm khí trong người gần như khô kiệt, phải nhờ bao tay Huyền Âm phát hàn khí trung hoà âm dương, duy trì sinh mạng.

Ngọc Phất không nói, Tả Đăng Phong cũng không thêm, hắn đang suy nghĩ chủ nhân cũ Thập Tam có thực ở trên ngọn Tạp Ngõa Bác Cách hay không, nếu có, ngọn núi chưa từng có ai tới được đó chẳng những có thể giúp vạch trần thân thế Thập Tam, mà còn có thể biết chủ nhân Thập Tam rốt cuộc là ai, đây đều là những vấn đề làm hắn đau đầu lâu nay, ngờ sắp có thể tra ra manh mối, Tả Đăng Phong rất kích động, nhưng sự kích động vừa mới nổi lên đã bị chuyện khác làm tiêu tán. Thiết Hài đã đi mấy ngày, nếu không gì bất ngờ xảy ra, Thanh Phù Trùng hẳn là sắp tới, hắn không mong điều hắn suy đoán là thật, hai chị hắn thấy nạn, nhưng nếu không vì vậy thì chẳng còn lý do nào có thể làm Ngân Quan tương triệu, vì làm một người đàn ông, điều mong muốn nhất là người thân thấy phúc, điều không muốn nhất là nhìn thấy người thân thấy họa.

Nửa đêm về sáng, gió bắt đầu thổi, nhiệt độ hạ xuống thấp hơn, Ngọc Phất tuy có thể vận chuyển linh khí chống rét, nhưng Tả Đăng Phong không đành lòng ngồi nhìn cô và Thập Tam bị lạnh, nên dùng bao tay Huyền Âm đào một hầm băng, Ngọc Phất nghiêng nằm trong đó, khen Tả Đăng Phong giỏi xoay sở.

“Tôi bắt chước người Eskimo thôi.” Tả Đăng Phong giải thích, nào hắn nghĩ ra hắn không khiêm tốn, nhưng không phải hắn nghĩ ra hắn không chiếm đoạt.

“Người nào?” Ngọc Phất khó hiểu.

“Một giống người ở Bắc Cực.” Tả Đăng Phong giải thích, thời này sách phương tây dịch sang tiếng Trung rất hiếm, hắn làm công tác văn hóa mới được đọc tới, còn Ngọc Phất đương nhiên không cơ hội đó.

“Bắc Cực là ở đâu?” Ngọc Phất hỏi lại.

Tả Đăng Phong cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống kể về Bắc Cực cho cô nghe, Ngọc Phất nghe khá hăng hái, đến gần sáng sớm, hai người mới thiếp đi.

Hơn chín giờ, gió lớn ngừng, hai người lại xuất phát, súng máy và lựu đạn Tả Đăng Phong không đành vứt đi, khả năng dùng tới những vật này ở nơi đây rất nhỏ, nhưng không mang theo thì trong lòng không nỡ, nơi đây dù là Tuyết Sơn, nhưng cũng không phải không thú vật, đêm qua Tả Đăng Phong đã nhìn thấy tuyết lang và báo tuyết du đãng chung quanh.

Hai người chạy thẳng tới tòa Tuyết Sơn thứ năm, đây là nơi người què năm đó phát hiện tiên nhân.

Hai người nghỉ lại dưới chân núi một lúc thì bắt đầu leo lên núi, trên sườn núi, ở nơi tránh gió mọc vài cây như hoa sen làm Tả Đăng Phong chú ý, hình dạng này, chắc là Tuyết Liên theo lời người què.

Đây là lần đầu tiên Tả Đăng Phong nhìn thấy loại thực vật này, tò mò liền dừng lại cúi đầu đào lên.

“Cậu làm gì đó?” Ngọc Phất quay đầu lại hỏi.

“Trông thấy không, Tuyết Liên.” Tả Đăng Phong vẫy Ngọc Phất chỉ vào Tuyết Liên, viền ngoài Tuyết Liên xanh lục, giống như Phỉ Thúy, trong lá trắng noãn, nhụy vàng, như hổ phách.

“Dùng để làm gì?” Ngọc Phất hỏi.

“Chị không nghe người què nói sao, đây là thứ tốt, có thể trị bệnh bất lực đàn ông.” Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời, cất Tuyết Liên vào trong thùng gỗ.

Cất kỹ Tuyết Liên rồi, Tả Đăng Phong mới nhận ra Ngọc Phất cứ nhíu mày nhìn hắn.

Tả Đăng Phong ngạc nhiên một hồi, rồi cúi đầu, mở thùng gỗ, ném Tuyết Liên xuống đất…