Chương 111: Bảy kế liên hoàn

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 111: Bảy kế liên hoàn

Nam nữ uống rượu với nhau, đa phần vì mục đích để chuốc các cô uống say rồi giở trò, nhưng Tả Đăng Phong không có tâm tư này, vì trong lòng hắn không có dục vọng, chỉ có nghi ngờ.

Dục vọng khiến đàn ông chuốc rượu đàn bà để “Kiểm tra thân thể”, Tả Đăng Phong cũng chuốc rượu Lâm Ngọc Linh nhưng không phải để kiểm tra nửa người dưới của cô, mà chỉ kiểm tra đầu và cổ mà thôi.

Tả Đăng Phong nghi ngờ vì Lâm Ngọc Linh có những lời lẽ quá mức cao thượng, cao thượng đến mức không hợp tình hợp lý. Tuy hắn cứu mạng cô, lại chăm sóc cô một tháng, nhưng một chút này sao đáng để cô cảm động đến mức dâng hiến thân thể mình để hồn phách của Vu Tâm Ngữ nhập vào, cô làm đã hơi quá. Người nhỏ chỉ làm việc nhỏ, người lớn sẽ làm việc lớn, Tả Đăng Phong tự nhận mình thuộc người nhỏ, không cần phải làm những việc lớn.

Không thể phủ nhận Lâm Ngọc Linh rất thông minh, cô uống rượu không phải vì mất tự chủ, mà là cố ý uống, để cho mình say, để Tả Đăng Phong dưới sự kích động phát sinh quan hệ với cô, tâm cơ cực kỳ thâm trầm. Nhưng cô đã sai, sai ở chỗ dù ở bất kỳ tình huống nào, nữ giới cũng không nên uống say.

Cẩn thận kiểm tra xong, Tả Đăng Phong đã phát hiện ra mánh khóe, suốt đêm đó hắn đã đi Đồ Thư Quán ở Nam Kinh, tìm đọc sách sinh vật, tìm được một quyển sách của một nhà động vật học phương tây biên soạn, được người Trung Quốc dịch lại thành tiếng Trung, tiêu đề là “Trí nhớ của loài mèo”. Từ quyển sách này, hắn đã tìm được đáp án, trí nhớ của loài mèo chia làm tầng thấp và tầng sâu. Tầng thấp là trí nhớ hằng ngày, được mèo thu nhận bằng khứu giác, chỉ có thể lưu giữ hơn hai mươi ngày. Còn trí nhớ tầng sâu là khi con mèo thấy phải kích thích mạnh, do cả thị giác lẫn xúc giác tạo ra, loại trí nhớ này có thể kéo dài cả đời. Thập Tam chấp nhận Lâm Ngọc Linh là bởi vì nó nhớ kỹ bộ dáng của Vu Tâm Ngữ, nhưng nó đã quên mùi của Vu Tâm Ngữ.

Trở về tiểu viện, cả người Tả Đăng Phong run rẩy, hắn nghĩ mà sợ, may mà Lâm Ngọc Linh uống say, nếu không hắn sẽ phạm phải sai lầm khiến hắn hối hận cả đời.

Sau khi kiểm tra thân thể Lâm Ngọc Linh, Tả Đăng Phong phát hiện cổ của cô có vài vết sẹo. Hồi trước hắn tưởng đó là vết roi do bị tra tấn, nhưng thực tế trong đó có một vài vết là vết roi thật, nhưng cũng có những vết sẹo nhỏ không phải. Những vết sẹo này rất nhỏ, nếu chúng xuất hiện một mình, nhất định Tả Đăng Phong sẽ nghi ngờ, nhưng vì xen lẫn với những vết roi nên Tả Đăng Phong chưa bao giờ nghĩ ngợi.

Nhưng bây giờ Tả Đăng Phong đã chắc chắn gương mặt thật của Lâm Ngọc Linh không phải như thế này, gương mặt giống hệt Vu Tâm Ngữ này là do người ta tạo ra!

Tả Đăng Phong bắt đầu suy diễn ngược lại những chuyện trước đó. Càng suy luận, hắn càng bội phục tâm cơ sâu sắc của Đằng Khi. Đằng Khi dùng dương khí đả thương Kim Châm, chính là để Kim Châm gọi hắn về, nên khi Đằng Khi nhìn thấy hắn xuất hiện thì mặt hiện nét vui vẻ. Đằng Khi bỏ chạy sau cuộc đấu chính là dụ hắn đuổi theo, nhưng không phải để giết hắn, mấy tay súng bắn tỉa kia chỉ là để che chắn cho hắn chạy trốn mà thôi. Mục đích thật của Đằng Khi chính là đưa hắn tới cái trấn nhỏ, để cho hắn thấy được Lâm Ngọc Linh. Quả là một cái bẫy tinh vi, Đằng Khi lừa được tất cả mọi người, kể cả ba tên tướng quân quỷ tử.

Tả Đăng Phong chưa từng nghĩ ra đây là bẫy, là vì hắn tự mình đến trấn nhỏ ấy để ăn cơm. Bây giờ mới nghĩ ra, Đằng Khi đã tính toán rất chuẩn là hắn đói và mệt phải tìm chỗ ăn cơm. Một chi tiết nhỏ như vậy mà Đằng Khi cũng nghĩ đến, chứng tỏ hắn đã tính toán cái bẫy này rất lâu. Nhưng hắn lại để sót nhiều sơ sót nhỏ, tử tù trên ba chiếc xe tải đều bị dán miệng, để họ không để lộ ra Lâm Ngọc Linh không phải là đồng chí của họ. Thêm nữa, nếu Lâm Ngọc Linh là tù phạm quan trọng, thì cô không nên ở trong chiếc xe cuối. Lại thêm Lâm Ngọc Linh sớm không hô muộn không hô, chờ đến khi đến chỗ hắn mới hô đả đảo chủ nghĩa đế quốc Nhật Bản, như thế không phải để thu hút sự chú ý của hắn thì là gì?

Vết sẹo và hai chỗ súng bắn trên người Lâm Ngọc Linh đều là khổ nhục kế, mục đích là để làm cho hắn tin Lâm Ngọc Linh chính là người của Bát Lộ quân. Lâm Ngọc Linh ngụy trang làm Bát Lộ quân là vì Bát Lộ quân hiện giờ không có thực lực, nếu Lâm Ngọc Linh giả vờ thành Quốc Dân đảng, hắn rất dễ dàng tra ra được lai lịch của cô. Ngoài ra cũng chỉ có ngụy trang thành Bát Lộ quân mới có thể giải thích hợp lý ánh mắt kiên nghị và chấp nhất của cô, trên thực tế kiên nghị và chấp nhất không phải là đặc tính của một mình Bát Lộ quân, mà quỷ tử Nhật Bản cũng có ánh mắt như vậy.

Nghĩ xong, Tả Đăng Phong đứng dậy xuống giường, đi làm cơm tối, tổng cộng có sáu món ăn, đều là món xào, dùng rất nhiều dầu và nước tương. Đây là đặc điểm món ăn của vùng núi, vì ẩm thực của người vùng duyên hải phương nam khác hẳn, rất nhạt, vì họ thường ăn món ăn từ biển, vốn đã rất nhiều muối. Ngoài ra còn có cá và củ cải, nhưng hắn đều đem chiên xào, hắn làm vậy để tận lực tránh thói quen ẩm thực của người Nhật, vì người Nhật thích ăn đồ sống.

Làm xong, Tả Đăng Phong quay lại giường, kiểm tra hai tay của Lâm Ngọc Linh, phát hiện hai bàn tay cỉa cô đều có vết chai. Người Trung Quốc cầm vũ khí rất ít người dùng cả hai tay, còn ninja Nhật luôn cầm đao trong cả hai tay. Ngọc Phất từng nói vũ khí của Lâm Ngọc Linh rất giống vũ khí của Tam Xuyên Tố, chứng tỏ Lâm Ngọc Linh rất có khả năng cũng là một ninja Nhật.

Tả Đăng Phong lại đưa tay sờ vào ngực Lâm Ngọc Linh, phát hiện tuy ngực đầy đặn, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy nhũ phong hơi bị lún vào trong, chứng tỏ cô có thói quen băng ngực, đây chính là thói quen của ninja Nhật.

Đến bây giờ Tả Đăng Phong đã có thể xác định Lâm Ngọc Linh chính là một ninja Nhật. Ninja Nhật luôn che mặt, Lâm Ngọc Linh cũng che, nhưng không phải dùng khăn đen, mà dùng gương mặt của Vu Tâm Ngữ. Đội 731 chuyên tiến hành nghiên cứu cơ thể con người, muốn cải tạo một gương mặt đương nhiên không phải là việc khó. Năm xưa ở Thanh Thủy quan, Đằng Khi từng quan sát Vu Tâm Ngữ trong khoảng cách gần, nhớ được gương mặt của cô, bây giờ làm cho Lâm Ngọc Linh hoàn toàn giống hệt, chứng tỏ trí nhớ của hắn cực kỳ ghê gớm.

Lâm Ngọc Linh nằm mơ nói mớ cũng là nói dối, những cảnh cô mô tả đều là cảnh Đằng Khi nhìn thấy năm đó ở Thanh Thủy quan, Thập Tam đã từng công kích Đằng Khi, nên đương nhiên hắn biết móng vuốt của nó màu hồng, nói lại cho Lâm Ngọc Linh, nhưng cô đã nói sai một chi tiết, chính là cái quan tài trong phòng phía bắc đã được hắn và Thập Tam kéo tới mồ chôn Vu Tâm Ngữ, tình tiết này ngay cả Đằng Khi cũng không biết.

Một điểm cuối làm cho Tả Đăng Phong tin chắc Lâm Ngọc Linh là người Nhật chính là tối qua Lâm Ngọc Linh lúc ăn cơm đã nói một câu “Lục âm bất tử, lục dương trường sinh”. Câu nói này giống hệt câu kẻ giả làm xa phu Liễu Điền đã nói, người Trung Quốc không biết điển cố này, nên luôn nói thành “Lục âm âm bất tử, lục dương dương trường sinh.”

Chẳng những Tả Đăng Phong đoán ra Lâm Ngọc Linh ninja Nhật, mà hắn còn đoan chắc cô chính là cô em gái đại úy của Đằng Khi, người từng lấy đi bao tay Thuần Dương trong cổ mộ Lai Vương.

Tả Đăng Phong không suy đoán lung tung, hắn xác định Lâm Ngọc Linh là em gái của Đằng Khi từ ba nguyên nhân, thứ nhất, Lâm Ngọc Linh nói tiếng Trung rất giỏi, lại rất am hiểu văn hóa Trung Quốc, chứng tỏ ở Nhật cô cũng thường xuyên nói tiếng Trung, hoàn toàn giống Đằng Khi. Thứ hai, Đằng Khi lập kế sẽ không thể để cho người ngoài thực hiện, và người ngoài cũng không thể nào chấp nhận hy sinh lớn như vậy. Thứ ba, mỗi gia tộc đều có đặc điểm và tính cách riêng di truyền, Đằng Khi để đạt được mục đích không tiếc để bàn tay phải của mình khô héo, chứng tỏ trong con người hắn có bản tính tàn nhẫn. Cũng chỉ có người có tính tàn nhẫn giống như hắn mới có thể hủy đi khuôn mặt của mình mà giả mạo làm người khác.

Tả Đăng Phong run người, tự hỏi tại sao Lâm Ngọc Linh có cơ hội giết hắn mà không ra tay. Chỉ trong thoáng chốc hắn đã nghĩ ra một nguyên nhân. Đằng Khi và em gái tốn nhiều công sức như vậy để tiếp cận hắn chắc chắn không phải chỉ để đơn giản giết hắn mà phải có mục đích sâu xa hơn, chắc chắn là muốn lợi dụng hắn đi tìm sáu con vật dương. Rất có thể bọn chúng đã tìm ra được một trong sáu con, nhưng vấp phải khó khăn phải trở về, nên mới nghĩ đến chuyện lợi dụng hắn. Đạo pháp của Tàn Bào không hề kém cạnh ngũ đại Huyền Môn Thái Đẩu, hắn đã có tư cách để bị lợi dụng.

Lâm Ngọc Linh nói muốn ở đây chờ hắn, cũng chỉ là lấy lui làm tiến, khiến hắn mềm lòng, chắc chắn sẽ đưa cô theo. Bản thân Lâm Ngọc Linh cũng có linh khí tu vi, đi theo hắn thám hiểm cũng sẽ không trở thành gánh nặng cho hắn, cho nên Lâm Ngọc Linh nghĩ chỉ cần mình kiên trì ở lại, chắc chắn hắn sẽ đưa cô cùng lên đường. Như thế còn trở thành Tả Đăng Phong mời cô đi, chẳng những không gây ra chút nghi ngờ mà còn có thể chăm sóc cho hắn, tìm cơ hội dụ hắn đi tìm sáu con vật dương.

Tả Đăng Phong rất bội phục kiến thức của Đằng Khi đối với văn hóa Trung Quốc, hắn vận dụng ba mươi sáu kế đến mức lô hỏa thuần thanh, kế hoạch này trừ hắn và em gái thì không còn ai biết, đây là lừa dối. Đưa Lâm Ngọc Linh đến bên cạnh hắn vì mỹ nhân kế. Dây mềm buộc chặt, toàn thân đầy vết thương, thậm chí không tiếc hứng đạn chính là khổ nhục kế tiêu chuẩn, lắp vào khuôn mặt của Vu Tâm Ngữ chính là Tá Thi Hoàn Hồn, Lâm Ngọc Linh giả vờ nằm mơ để làm hắn động tâm chính là giả ngu mà không ngốc. Đối với hắn vô cùng quan tâm nhưng dấu diếm dã tâm chính là tiếu lí tàng đao không lẫn vào đâu được, lợi dụng hắn đi tìm mười hai địa chi, Đằng Khi có thể ngồi mát ăn bát vàng, đây là kế cuối cùng: dĩ dật đãi lao. Ba mươi sáu kế Đằng Khi sử dụng được bảy cái, lại sử dụng đan xen, bảy kế liên hoàn.

Vừa nghĩ Tả Đăng Phong vừa thấy sợ, nhưng sau khi đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, hắn bình tĩnh lại dần, không thể không thừa nhận Đằng Khi rất thông minh, nhưng kế hoạch này của hắn đã thất bại, Tả Đăng Phong chuyển sang suy nghĩ phải xử lý Lâm Ngọc Linh như thế nào.

Giết? Hay là thả? Nếu thật sự bảo Tả Đăng Phong giết Lâm Ngọc Linh hắn không thể nào ra tay được, vì đến bây giờ, Lâm Ngọc Linh cũng chưa hề làm điều gì gây tổn thương hắn, lại còn vá áo choàng cho hắn, gương mặt của cô lại quá giống Vu Tâm Ngữ, nhìn gương mặt ấy bảo Sao Tả Đăng Phong ra tay cho được. Nhưng bảo thả cô Tả Đăng Phong cũng không cam lòng, làm như thế thì tiện nghi cho cô quá, hơn nữa nếu để cô thoát, chắc chắn Đằng Khi sẽ nghĩ ra quỷ kế khác. Nghĩ tới nghĩ lui, Tả Đăng Phong quyết định mang cô đi theo, để tìm sáu con vật dương, chắc chắn cô sẽ không ra tay với hắn, tuy dấu diếm dã tâm, nhưng trong quá trình tìm kiếm lại là một trợ thủ rất tốt. Ngoài ra Tả Đăng Phong còn có một mục đích khác, Lâm Ngọc Linh nói rất đúng, thi thể Vu Tâm Ngữ đã mục, sau này nếu quả thật tìm được đủ sáu con vật âm, có lẽ hay nhất là dùng luôn cơ thể của cô.

Nghĩ vậy, Tả Đăng Phong nở nụ cười, trong bóng đêm, nụ cười ấy đầy quỷ dị, đầy âm hàn…