Chương 212: Phụng chỉ định lăng

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 212: Phụng chỉ định lăng

Thời Đường trong lịch sử phong kiến của là một triều đại rất phồn vinh, nổi danh nhất là lúc Trinh Quán trị vì, trình độ sản xuất phát triển chưa từng có, không loạn trong không giặc ngoài, bách tính an cư lạc nghiệp, đất nước cường đại, binh hùng tướng mạnh, rất nhiều nước nhỏ xung quanh sợ bị đánh mà cống nộp xưng thần, dân chúng vô cùng giàu có, nên các cô gái đều rất tròn trịa đẫy đà.

Thời Đường lại ăn mặc rất phóng khoáng, phụ nữ mặc đồ vừa mỏng vừa ít, thực tế ra sao thì không biết vì đã hơn một ngàn năm rồi, nhưng trên những bức tranh họa lưu truyền lại, phần lớn phụ nữ đều mặc váy mỏng quần ngắn, lộ cả nửa ngực, có thể nói Đường triều là triều đại huy hoàng nhất trong lịch sử Trung Quốc.

“Đây là mộ táng của Đường triều.” Tả Đăng Phong quay đầu nói với Đằng Khi Chính Nam. Tả Đăng Phong rất cao hứng, vì mộ táng của Đường triều bảy tám phần mười đều có cơ quan, theo quy cách mộ táng này thì ít nhất là mộ của vương hầu, nhất định có rất nhiều cơ quan phía trước, ở đây mà bày trò giết Đằng Khi Chính Nam thì càng dễ dàng.

“Đi vào xem.” Đằng Khi Chính Nam đáp.

“Phía dưới có bẫy rập, ta đi phá nó.” ninja áo trắng rút đao ra.

“Tác Ni tiền bối, xin nhờ người.” Đằng Khi Chính Nam đáp lại.

Ninja áo trắng nhảy xuống mộ đạo, Tả Đăng Phong bước tới nhìn.

Mộ đạo phía dưới rộng bảy thước, dài chừng ba mươi mấy mễ, ninja áo trắng nhảy xuống ngay khúc giữa, cách cửa mộ chỉ chừng mười thước, chỗ hắn đứng không có xương trắng, phần lớn xương cốt đều ở khu phía nam, phía trước họ có hai cánh cửa mở, cho thấy những người chết kia đều là kẻ trộm mộ, tự tìm đường mà vào. Những kẻ trộm mộ này hẳn nhiên đều là chuyên gia tìm cửa vào, nhưng đôi khi chuyên gia còn không bằng một kẻ đánh bậy đánh bạ, vất vả tìm được cửa vào, không ngờ lại bị chết nhanh hơn.

Ninja áo trắng vừa nhảy xuống, hai bên vách tên ngắn bắn ra ào ào, khe bắn tên được dấu rất tinh tế, đều là trong các khe hở của các bức tranh, nên không làm hư bích họa.

Tên ngắn, nghĩa là tên không gắn lông vũ, tác dụng của lông vũ là để duy trì sự cân đối cho tên khi bay đi tầm xa, mộ đạo chỉ chừng bảy thước, khoảng cách ngắn như vậy dĩ nhiên không cần dùng lông vũ, không có lông vũ, tốc độ tên bay càng nhanh hơn, cũng càng thêm khó đoán. Trong mộ tối tăm, nếu là người thường, hẳn đã bị biến thành nhím.

Ninja áo trắng đương nhiên có thể nhìn rõ vật trong bóng tối, nhanh chóng vung đao, tốc độ cực nhanh, hai tay phối hợp không chút sơ hở, vừa xuất đao vừa di động, tia lửa bắn ra tung tóe, âm thanh đinh đang không ngừng, cuối cùng ninja áo trắng cũng đi đến cuối mộ đạo.

Ninja áo trắng ném hai thanh đao trở lại, không có tên bắn ra nữa, ý báo nguy hiểm đã được giải trừ.

Tả Đăng Phong nhảy xuống mộ đạo, cúi đầu nhìn những mũi tên đã bị ninja áo trắng chặt đứt, chúng được làm bằng sắt cực tốt, phủ một lớp kim loại màu đen, giúp chúng khô ráo trong hoàn cảnh bảo tồn ngàn năm mà không bị gỉ sét. Phần đuôi và đầu tên đều có một lỗ hổng, chứng tỏ trước đây từng được gắn vào một loại trang bị máy móc nào đó, lỗ hổng đầu đuôi giống nhau giúp nó có thể bắn từ cả hai phương hướng, đầu hay đuôi tên đều có thể đả thương người.

Tả Đăng Phong lại ngắm nghía hai bên vách đá, cả hai bên đều lỗ thủng, đối ứng ngang bằng với nhau, tên từ vách bên trái bắn ra nếu không trúng mục tiêu, sẽ bay thẳng vào lỗ thủng tương ứng bên vách phải, rồi sau đó lại có thể từ vách phải bắn ra để quay về.

Tả Đăng Phong kiểm tra rất nhanh, rồi đi tới trước cửa đá, để chừa chỗ cho bọn Đằng Khi đặt chân, nhưng chính là hắn đã nghe thấy một thanh âm rất nhỏ, âm thanh của cơ quan treo dây cung, chứng tỏ ninja áo trắng chưa chém hết tên, trên vách đá sẽ còn tên bắn ra nữa.

Các công binh mở đèn, nhảy xuống, họ không có linh khí tu vi, không nhìn thấy trong bóng tối, nên phải thắp đèn chiếu sáng.

“Chú ý, cơ quan còn chưa phá hết!” Tả Đăng Phong nhắc nhở. Hắn nhắc nhở không phải xuất phát từ thiện ý, mà khi ba tên quỷ tử nhảy xuống thanh âm giương cung trong mộ bích càng phát ra rõ ràng, khiến ninja áo trắng cũng có thể nghe được, để tên kia vạch trần không bằng chính mình vạch trần, còn có thể lừa gạt lấy lòng tin của Đằng Khi Chính Nam.

“Qua nhanh!” Ninja áo trắng hô lớn.

Ba quỷ tử tuy đào hầm là chuyên gia, nhưng chưa bao giờ đi vào phần mộ, bị không khí đè nén trong phần mộ làm khẩn trương, ninja áo trắng quát to càng làm họ sợ hãi, vội chạy nhanh, khoảng hơn mười thước không xa, Tả Đăng Phong có thể thấy rõ nét mặt họ từ hoảng sợ biến thành như trút được gánh nặng, sau đó lại từ trút được gánh nặng biến thành tuyệt vọng, vì khi chỉ còn cách khu vực an toàn của hai người có ba thước, bích họa trên tường lại bắn ra tên, phủ kín từ đầu đến chân, ninja áo trắng muốn cứu cũng không có cách, đành phải trơ mắt nhìn ba tên quỷ tử ngã nhào, rên rỉ.

“Ba két!” Ninja áo trắng cầm đao tiến lên, giết luôn ba quỷ tử, rồi đi tới đi lui trong mộ đạo mấy lần, tên từ trong mộ bích bắn ra đều bị hắn chém gẫy toàn bộ.

Nhưng hắn rất giận dữ, vì chém tới chém lui, thanh âm giương cung trong mộ bích vẫn không chấm dứt, vẫn cứ thong thả vang lên.

” Cơ quan trong mộ bích rất tinh xảo, tuy tên nó bắn ra nguy hiểm, nhưng bản thân cơ quan lại rất dễ phá, phá nó đi thì là xong, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.” Tả Đăng Phong đánh một chưởng vào mộ bích bên phải, hắn sợ mộ đạo sụp đổ, nên không dùng hết toàn lực, thanh âm trong vách trở nên lộn xộn, chứng tỏ cơ quan bên trong đã bị tổn hại, Tả Đăng Phong lại đánh một chưởng vào mộ bích bên trái, đạt được hiệu quả tương tự, tuy mộ bích trong vẫn còn có tiếng giương cung, nhưng không còn bắn tên ra nữa.

“Làm phiền Tác Ni tiền bối!” Đằng Khi Chính Nam xuống trước, nói với ninja áo trắng, rồi nhìn Tả Đăng Phong, “Đa tạ Tả tiên sinh.”

“Đây không phải phần mộ Chu Triều, còn muốn tiếp tục đi vào hay sao?” Tả Đăng Phong lạnh lùng. Hắn phá cơ quan hai bên tường là để dọn đường cho mình rút ra.

“Nhưng trên bản đồ của chúng tôi đánh dấu vị trí địa chi ở chỗ này.” Đằng Khi Chính Nam bối rối, nhìn các bức bích họa.

“Mày nhìn mấy bức tranh này có biết từ thời nào không? Hay là nó mờ quá rồi mày nhìn không ra? ” Tả Đăng Phong hỏi.

“Thời Đường.” Đằng Khi Chính Nam do dự rồi đáp.

Tả Đăng Phong nhíu mày, Đằng Khi Chính Nam quả thật biết nhìn đồ, vậy trong này phải là mộ táng Chu Triều mới đúng, sao lại là Đường? Nếu là mộ táng Đường triều, trên sách sử và lưu truyền dân gian phải biết, sao mãi cho đến hôm nay tất cả mọi người vẫn cho rằng trong này mai táng hai quân chủ Chu Triều?

Tả Đăng Phong cúi đầu đánh giá lớp gạch lót mộ đạo, gạch này và gạch bên ngoài phần mộ có trình độ chế tạo khác nhau, sử dụng chất liệu khác nhau, hoặc phải nói chính là trong lăng và ngoài lăng được xây dựng vào hai triều đại khác nhau, nếu trong này là Đường triều, bên ngoài phải là thời Minh Thanh, là thời hoạt động cúng tế vô cùng phát triển.

Tả Đăng Phong đếm đếm, thấy có tổng cộng hai mươi mốt viên gạch, mỗi viên đều là hình vuông, dài rộng đều cỡ một thước, một thước thời đó và một thước thời hiện đại không sai biệt bao nhiêu, trên cơ bản đều là hơn ba mươi centimet, hai mươi mốt viên gạch chính là khoảng bảy thước, thời cổ đại, số lẻ là chỉ đàn ông, số chẵn chỉ đàn bà, chín là con số chí tôn, bình thường hoàng đế đều xây mộ đạo rộng chín thước, mộ đạo này rộng bảy thước đương nhiên tương ứng là một vương hầu, nếu dựa theo lý luận này, trong này mai táng hẳn là một vị vương nào đó của Đường triều.

Đường triều đã từng định đô ở Trường An và Lạc Dương, Trường An năm đó ngày nay chính là Tây An, mọi người hiện đang ở Hàm Dương, phía tây bắc Tây An, hai nơi cách nhau không tới một giờ, nên ở Hàm Dương có phần mộ vương hầu Đường triều cũng không có gì lạ, kỳ lạ chính là những bức bích họa tinh mỹ trên mộ đạo, theo cơ quan trong mộ đạo, đây là mộ của một vương hầu, nhưng nếu là vương hầu, sao trong lịch sử lại không ghi chép, còn bị người ta tưởng nhầm là lăng của Chu Vương?

Tả Đăng Phong rút ra hai vấn đề, một là phần mộ vương hầu Đường triều sao phải đóng dấu chồng mồ mả ngụy trang thành phần mộ Chu Triều? Thứ hai là nếu đây là phần mộ Đường triều, vậy ngôi mộ còn lại bên cạnh chắc chắn không phải của Chu Triều, trong này chôn một vương hầu, thì kia chôn loại người nào?

“Tả tiên sinh, anh nói đúng, trong này quả thật là phần mộ Đường triều.” Đằng Khi Chính Nam lên tiếng.

“Mày căn cứ vào gì nói thế?” Tả Đăng Phong ngẩng đầu, đám Đằng Khi Chính Nam đang mò mẫm, tìm cơ quan mở cửa phần mộ.

“Trên cửa đá có khắc tên một người, nếu tôi không nhớ lầm thì đây hẳn là người của thời Đường.” Đằng Khi Chính Nam nói.

Tả Đăng Phong vội bước đến xem, hai cánh cửa đá cao rộng đều ba thước, trên cửa có khắc chữ, kiểu giai thể:

“Lý Thuần Phong phụng chỉ định lăng…”