Chương 141: Mao Sơn báo nguy

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 141: Mao Sơn báo nguy

Thiết Hài và Ngọc Phất trước sau rời đi, bên đống lửa chỉ còn lại Tả Đăng Phong và Thập Tam, Tả Đăng Phong chỉ chỉ bờ vai của mình, Thập Tam lập tức nhảy lên đó ngồi, Tả Đăng Phong chờ nó ngồi vững liền đề khí khinh thân lao về phía đông.

Lần này hữu kinh vô hiểm, thuận lợi lấy được nội đan của kim kê, theo lý thuyết Tả Đăng Phong phải thấy vui vẻ nhưng thực tế lại không thể. Khương Tử Nha bày bố trận pháp quá mức huyền diệu, từ trận pháp này có thể đoán ra trận pháp ở những chỗ khác cũng tuyệt đối không dễ phá được.

Rời khỏi núi, Tả Đăng Phong nghỉ tạm ở trấn nhỏ ngoài núi một lúc, rồi tiếp tục đi Hợp Phì tỉnh An Huy, đây là trung tâm buôn bán, Tả Đăng Phong muốn bán vài thứ trong thùng đồ.

Cuối năm sở dĩ được gọi là cuối năm vì đây là thời điểm tá điền và những người mượn tiền trong năm đến kỳ phải trả thuế đất và tiền nợ, người tôi thường nói ‘nợ không để sang năm’, giao thuê trả nợ đến kỳ phải trả, nên mới gọi là cuối năm.

Cuối năm là thời điểm rất khó khăn đối với dân nghèo, nhưng dù có khổ vẫn phải trải qua, chỉ còn vài ngày nữa là bước qua năm mới, mấy nhà giàu chỗ nào cũng giăng đèn kết hoa, phố lớn ngõ nhỏ vô cùng có không khí.

Nhìn người tôi hối hả đi trên đường, mang theo hàng tết đủ loại kiểu dáng, Tả Đăng Phong cảm thấy vô cùng lạc lõng, những đứa trẻ cầm băng đường hồ lô chí chóe chạy đuổi nhau khiến Tả Đăng Phong lưu luyến nhìn theo, nếu Vu Tâm Ngữ còn sống, không chừng bây giờ hắn đã có con, được làm cha rồi. Tả Đăng Phong có thể áp chế dục vọng sinh lý, nhưng không áp chế được khao khát muốn làm cha, thấy đứa bé con nào quần áo tả tơi đều dừng bước nhét vào tay nó một đồng đại dương, rồi vui vẻ nhìn chúng sung sướng chạy đi.

Tả Đăng Phong đi không nhanh, hai ngày sau mới tới Hợp Phì, buôn bán sầm uất, dịp cuối năm chính là thời điểm buôn bán tốt nhất.

Tả Đăng Phong tìm được một tiệm cầm đồ tên là Kim Trạch Cửu Châu, tên cửa hiệu rất có khẩu khí rất lớn, ‘trạch’ nghĩa là ý muốn ban ân huệ cho khắp chúng sinh, nhưng quy mô quả thực là to, một tòa nhà hai tầng, từ đông sang tây mở ra ba cánh cửa lớn, phân biệt chiêu đãi ba cấp bậc khách hàng cao trung thấp, Tả Đăng Phong không chút do dự đi vào cửa Đông.

Trong cửa này không quầy hàng, chỉ có một chỗ cái bàn tiếp khách, bốn chiếc ghế bành, một bàn bát tiên, có sẵn một lão già đeo kính đang ngồi gẩy bàn tính, trong phòng còn có một học đồ choai choai đang quét dọn vệ sinh.

Tả Đăng Phong vừa vào cửa, lão già thấy ngay, quay sang bảo với tên học đồ: “Khách quý đến thăm, mau dâng đại hồng bào.”

“Đại hồng bào! Nếu tôi không bán gì đó chẳng phải ông lỗ vốn sao? ” Tả Đăng Phong đi đến bên cạnh bàn, buông thùng gỗ xuống, đại hồng bào là đặc sản Phúc Kiến, là cống trà thời cổ, cực kỳ quý trọng.

“Mua bán không thành cũng còn tình cảm, dâng trà chính là lễ nghĩa đãi khách mà.” Lão giả đẩy sổ sang một bên, kéo ghế cho Tả Đăng Phong, thấy Thập Tam theo sau thì kinh hãi, run run kéo ra thêm một cái ghế.

“Hèn gì ở đây kinh doanh tốt vậy, nhìn một chút đi, xem đáng bao nhiêu tiền. ” Tả Đăng Phong ngồi vào ghế, mở thùng gỗ, Thập Tam nhảy lên ghế, ngồi ngay ngắn.

“Không vội, xin hỏi họ tên khách quý.” Lão già chắp tay, mắt nhìn thoáng qua thùng gỗ.

“Tả.” Tả Đăng Phong đáp.

“Mong bỏ qua cho lão tôi vụng về, không nhận ra Tả chân nhân.” Lão già thở dài.

“Đừng khách khí, tôi không phải đạo sĩ.” Tả Đăng Phong khoát tay, hồi nãy lão già nhìn thấy Thập Tam, thần sắc run rẩy chứng tỏ lão đã đoán ra thân phận của mình, nên Tả Đăng Phong cũng không ngạc nhiên, cái tên Tàn Bào đã nổi tiếng khắp dân gian, chẳng khác gì Huyền Môn Thái Đẩu.

Nước trà được đưa lên, lão già kêu học đồ đóng cửa tiệm, rồi gọi hai người nữa tới kiểm kê vật phẩm, đồ Tả Đăng Phong mang tới rất tạp nham, một ít vơ vét trong thành cổ, trong kim tháp lại vớ được thêm một ít, đồ kim khí phần lớn đã giao cho Thiết Hài, đồ bằng ngọc tinh mỹ thì cho Ngọc Phất, bây giờ vẫn còn dư lại khoảng trên trăm món lẫn lộn.

Tả Đăng Phong ngồi trên ghế thoải mái uống trà, yên tâm để ba người kia kiểm kê định giá, việc buôn bán cốt nhờ chữ tín, thương nhân có chữ tín đáng để người khác tin cậy.

Đại hồng bào xả nước ba lượt thì học đồ đem đi đổi lá trà, đang đổi thì từ trong nhà đi ra một thanh niên mặc áo dài, tuổi tương đương Tả Đăng Phong, ba người đang kiểm kê lập tức đứng dậy chào: “Thiếu chủ.”

“Tôi tên Tôn Phụng Hiếu, từng được nghe qua đại danh của chân nhân, hôm nay hữu duyên được thấy, thật là vạn hạnh.” Người kia bước tới trước mặt Tả Đăng Phong, khom người chào.

“Thiếu chủ khách khí.” Tả Đăng Phong khoát tay cười, người này ăn mặc nói năng đều cho thấy là người được giáo dục truyền thống.

“Đồ của Tả chân nhân không được tính hai phần trăm lợi tức.” Người kia nói với ba người đang kiểm kê.

“Có việc muốn nhờ phải không?” Tả Đăng Phong nhíu mày.

“Chân nhân pháp nhãn như đuốc, tôi không dám dối, được nghe chân nhân pháp thuật cao siêu, mạo muội, có một việc xin được nhờ.” Người kia khẽ đáp.

“Nói nghe một chút.” Tả Đăng Phong gật đầu. Hắn đã ước tính, những vật này ít nhất cũng được khoảng ba ngàn lượng hoàng kim, hai phần lợi tức chính là năm sáu trăm lượng, thực không phải ít.

Người kia thấy Tả Đăng Phong đồng ý, lập tức bước tới thấp giọng thì thầm. Người này chính là ông chủ tiệm, nhưng người làm gọi là thiếu chủ là vì cha hắn mới mất có mấy ngày, người làm chưa quen đổi xưng hô. Chuyện cũng đơn giản, lão chủ tiệm bệnh mất ba hôm trước, lúc liệm quan, đã nhập vào một nha hoàn trong nhà, nói rằng hồi còn sống lão buôn bán hơi thiếu đức, bây giờ chết xuống âm tào bị trừng phạt, muốn thỉnh đạo sĩ Mao Sơn làm lễ cúng cho lão để khỏi bị phạt. Người trong nhà bán tín bán nghi, nhưng thà tin có còn hơn không, nên đã sai người thỉnh một đạo sĩ Mao Sơn, đạo sĩ kia vừa là đòi ba trăm lượng hoàng kim. Chút tiền ấy đối với Tôn gia chẳng là cái gì, nhưng Tôn Phụng Tiên lại có cảm giác đạo sĩ này có vấn đề, nên muốn thỉnh Tả Đăng Phong xem người kia có đúng thật là đạo sĩ Mao Sơn hay không.

“Người kia đang ở đâu?” Tả Đăng Phong mỉm cười, đây là tiện tay mà thôi, chẳng khó khăn gì.

“Đang ở linh đường của tiên phụ, xin nói thật lòng, chúng tôi kế thừa gia nghiệp, ba trăm lượng hoàng kim căn bản chẳng là gì, không đáng làm phiền tiên giá Tả chân nhân, nhưng hồi còn sống tiên phụ làm người rất thiện, giúp người già trẻ nhỏ, làm nhiều việc thiện, không khi dễ ai, vậy mà nha hoàn kia lại nói tiên phụ khi còn sống làm việc thiếu đức, đạo sĩ kia cũng nói như vậy, nếu việc này truyền ra ngoài, tổn hại tới sinh ý là việc nhỏ, nhưngm nhục danh dự tiên phụ là rất lớn.” Người kia giải thích.

“Có nghĩa là anh không biết người kia là đạo sĩ Mao Sơn thật hay không, nên không dám đắc tội hắn, để tôi ra mặt xem thật hay giả chứ gì? ” Tả Đăng Phong hỏi.

“Chân nhân minh giám, đúng là như thế, đạo nhân kia cũng là ngẫu nhiên thấy giữa đường, chứ không phải thỉnh ở Mao Sơn thân tới.” Người kia gật đầu.

“Đi thôi, đi xem một chút.” Tả Đăng Phong đặt chén trà xuống, đứng dậy, liếc qua Thập Tam “Mày đừng đi, ở đây chờ.”

Thập Tam gật đầu.

“Mau dâng trà.” Tôn Phụng Tiên vội sai người làm, đây là lần đầu tiên hắn thấy một con mèo biết gật đầu.

“Nó không uống trà, cho nó ít nước là được.” Tả Đăng Phong đưa tay, ý bảo Tôn Phụng Tiên dẫn đường.

Hai người đi vào đại viện phía sau, qua một cái sân to là một dãy lầu cao làm nơi kinh doanh, có một cánh cửa nhỏ thông ra sân sau. Sân sau chia làm hai khu, phía trước dành cho người làm, hầu gái, phía sau là nơi ở của chủ nhà. Linh đường ngay ở chính sảnh của hậu viện, hai bên linh đường có dãy ghế ngồi để dành cho người đến tế.

Lúc này, trong linh đường có vài phụ nhân đang đốt tiền giấy, bên trái có một người mặc đạo bào đang ngồi, đầu đội đạo quan. Nghe thấy tiếng bước chân, đạo sĩ mở to mắt nhìn thoáng qua Tôn Phụng Tiên và Tả Đăng Phong, rồi nhắm mắt lại.

Tả Đăng Phong đã đi qua Mao Sơn mấy lần, từng thấy cách ăn mặc của đạo nhân Mao Sơn, kiểu trang phục của đạo nhân này cũng giống, nhưng hắn không tu vi linh khí, nên Tả Đăng Phong vừa vào cửa là biết đạo sĩ giả. Tả Đăng Phong từng theo theo Kim Châm cúng bái hành lễ, ngay cả Kim Châm cũng chỉ đòi tới trăm lượng hoàng kim, vị đạo sĩ này rõ ràng đòi quá cao.

“Đạo trưởng là đạo nhân phái nào?” Tả Đăng Phong dựa vào quan tài, khẽ hỏi.

“Vô Lượng Thiên Tôn, trả lời thí chủ, bần đạo chính là đạo nhân Mao Sơn.” Mới câu đầu đã lộ ra chân tướng, đạo sĩ không gọi người thường là thí chủ, chỉ có hòa thượng mới xưng gọi như vậy.

“Xin hỏi đạo trưởng, chưởng giáo Mao Sơn là ai?” Tả Đăng Phong cũng không vạch trần ngay, vì hắn thấy quần áo bên trong của đạo sĩ giả kia rất cũ sờn, chứng tỏ sống cũng nghèo khó.

“Một trong Huyền Môn Thái Đẩu, Kim Châm chân nhân.” Đạo sĩ giả lại lòi đuôi, Kim Châm là ngoại hiệu của Đỗ Thu Đình, giống như Tàn Bào là ngoại hiệu của hắn, bình thường ở sau lưng gọi ngoại hiệu là được, nhưng ngay trước mặt mà gọi như vậy là rất thiếu lễ phép, không đúng với lễ nghĩa môn nhân đối với chưởng giáo.

“Đạo trưởng bao nhiêu tuổi?” Tả Đăng Phong lại hỏi.

“Bốn mươi ba.” Tuy đạo sĩ kia vẻ mặt trang trọng, nhưng sơ hở chồng chất, ngay cả nguyên tắc nói tuổi cũng không biết.

“Đạo trưởng, ông từ xa tới đây cũng mất sức, chủ nhà tặng ông mười đồng đại dương cảm ơn ông vậy. ” Tả Đăng Phong bình tĩnh nói.

“Cậu là người phương nào, dám hoài nghi bần đạo, bần đạo chính là đệ tử Mao Sơn Mật Tông chính thống.” Đạo sĩ giận dữ đứng dậy.

“Tả chân nhân, người chắc chắn?” Tôn Phụng Tiên thấy thần sắc đạo sĩ nghiêm túc, sợ Tả Đăng Phong nói oan cho người kia.

“Nhìn thấy chưa, đây chính là đạo kinh Mao Sơn chính thống, chỉ có đệ tử chính tông mới có.” Đạo sĩ giận dữ rút ra một quyển kinh cũ nát quơ quơ trước mặt Tả Đăng Phong.

“Huynh đệ, nghe khẩu âm của anh chắc là người Giang Tô, anh đi từ xa tới đây vốn tôi không định vạch trần anh, nhưng anh không nên đưa mình lên mà hạ thấp người khác. Những thứ khác tôi không nói, thế nhân đều biết Mật Tông và hiển tông là chi nhánh của Phật giáo, anh lại đem Mao Sơn thuộc Đạo gia vào trong Phật giáo, không sợ Mao Sơn tổ sư hạ phàm trừng phạt hả?” Tả Đăng Phong khẽ cười.

“Rốt cuộc cậu là ai?” Đạo sĩ dỏm nghiêm nghị đặt câu hỏi.

“Tôi gọi Kim Châm một tiếng đại ca, anh ấy gọi tôi là huynh đệ.” Tả Đăng Phong xoay người đi ra ngoài.

“Người đâu, đưa ông ta mười đồng đại dương, tiễn đi cho mau, để mắt tới Tiểu Thúy cho ta.” Tôn Phụng Tiên gọi người làm.

“Mày xưng huynh gọi đệ với hán gian, cũng có phải là người tốt gì chứ! ” Đạo sĩ dỏm thấy sự tình bại lộ, bắt đầu chửi bậy.

“Anh nói ai là hán gian?” Tả Đăng Phong lạnh lùng quay lại.

“Kim Châm là hán gian, làm việc cho quỷ tử, hiện giờ mười môn phái đang đi thảo phạt phái Mao Sơn, mày bảo mày là huynh đệ sao không giỏi đi hỗ trợ?” Đạo sĩ lộ ra bản chất.

“Nói hết những gì mày biết nhanh lên, nếu không tao giết mày!” Tả Đăng Phong vung tay nắm lấy cổ người kia.