Chương 258: Thập Tam gây rắc rối

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 258: Thập Tam gây rắc rối

Hai người dùng ngôn ngữ công kích lẫn nhau, Tả Đăng Phong nhìn chung quanh, những đạo nhân ở đây tuy quần áo đầy đủ, nhưng mặt mũi mệt mỏi, hô hấp dồn dập, cho thấy linh khí đã bị hao tổn quá độ.

Chính Nhất Giáo am hiểu nhất là phù chú, pháp môn Luyện Khí không tinh diệu, nên ít có đạo nhân độ quá Thiên kiếp, những người này mệt mỏi cho thấy họ đã từng thi triển pháp thuật.

Tả Đăng Phong rốt cuộc hiểu ra, tuy người Chính Nhất Giáo xảy ra nội chiến, nhưng không đối mặt chém giết lẫn nhau, họ chỉ khống chế thi thể đánh nhau, họ có khả năng khống chế từ xa này, hai năm trước ở Thanh Đảo, Kim Châm đã từng khống chế một nữ thi bày trận vây khốn hắn, lúc đó Kim Châm ở cách nữ thi phải hơn mười dặm.

Tả Đăng Phong vốn tưởng chuyện hắn nhìn thấy ở nghĩa trang chỗ máy bay rơi chỉ là trùng hợp, bây giờ mới nghĩ ra có lẽ tất cả nghĩa trang từ Giang Tây tới Hồ Nam đều đã gặp tai ương.

Loại tình huống này hắn không giúp gì được, người ta nội chiến hắn không thể can thiệp vào.

“Đỗ chưởng giáo, tôi còn có việc phải làm, xin đi trước một bước, có duyên sẽ tái kiến.” Tả Đăng Phong chắp tay nói với Kim Châm, hắn đuổi tới Hồ Nam là lo Kim Châm chịu thiệt, nhưng bây giờ Kim Châm đã không phải chỉ có một thân một mình, thì không cần hắn phải ở lại nữa.

“Bần đạo một mình xuôi nam đã hơn tháng, mấy ngày gần đây mới có một số đạo hữu mang tới tin tức, bần đạo mới biết thiếu hiệp gặp phải biến cố.” Kim Châm chắp tay đáp.

Tả Đăng Phong cười, hiện giờ có mặt người ngoài, Kim Châm có nhiều điều không tiện nói, những mấy lời này đã đầy đủ, ít nhất Tả Đăng Phong biết Kim Châm không phải biết mà không cứu, một thân một mình rất khó nhận được tin tức, nhất là khi chưa quen cuộc sống nơi đất khách, tới khi Kim Châm nhận được tin tức, hắn đã được cứu và tấn thăng lên tử khí điên phong, hơn nữa theo lời Kim Châm, thì đó cũng là thời gian Ngọc Phất trở lại Thần Châu Phái, Trương Hoằng Chính biết tin, mang sính lễ tới, Kim Châm nghe thấy tiếng gió vội chạy tới cản.

“Chư vị đạo trưởng, saunày còn gặp lại.” Tả Đăng Phong chắp tay chào các đạo sĩ đứng sau lưng Kim Châm, mọi người vội chắp tay hoàn lễ.

Họ hoàn lễ là nằm trong dự liệu của Tả Đăng Phong, có một số việc rất kỳ diệu, xem bộ dạng của Kim Châm, thì những người trợ giúp này là mới tới gần đây, họ tới giúp Kim Châm, chỉ có một số là khâm phục nhân phẩm của Kim Châm, số còn lại là vì họ biết Kim Châm là huynh đệ với Tả Đăng Phong, chỉ cần đứng cùng một chiến tuyến với Kim Châm, tên sát tinh hỉ nộ vô thường Tàn Bào sẽ không ra tay với môn phái của họ, họ chỉ là để bo bo giữ mình, xuất phát từ việc kính sợ cường giả.

Tả Đăng Phong gật đầu chào Kim Châm, lăng không rời đi.

Tả Đăng Phong không vui, vì ánh mắt Kim Châm nhìn hắn không có sự ăn ý và cảm kích, mà còn ẩn một tia sợ hãi, Kim Châm là thầy giáo dạy hắn vỡ lòng về Âm Dương Ngũ Hành, là một trong số bạn bè hiếm hoi mà hắn có, Tả Đăng Phong không hề muốn bạn mình lại sợ mình.

Kim Châm giúp hắn thì ít, hắn lại nhiều lần tới giúp Kim Châm, nên có lẽ Kim Châm nghĩ mình thiếu nợ hắn, nhưng Tả Đăng Phong không hề nghĩ như vậy, lúc hắn vừa tu đạo, Kim Châm đã chỉ dạy, hướng dẫn hắn, khác gì người hảo tâm cho một kẻ nghèo hèn khốn cùng mười đồng đại dương làm tiền vốn, kẻ nghèo hèn dùng mười đồng đại dương đó kiếm ra được hoàng kim vạn lượng, cảm ơn lại người hảo tâm, đâu thể nào chỉ trả lại tiền vốn, mà phải hồi báo mười gấp trăm lần mới là phải đạo. Cổ Ngữ có nói ‘được người cho một giọt nước, phải trả cả dòng suối tương báo’, đó chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đáng nên làm.

Tả Đăng Phong coi trọng sự công bằng, công bằng này không phải trong nghĩa hẹp một đổi một, hắn biết đối xử với người khác như thế nào mới là chân chính công bằng, dù Kim Châm có gặp khó khăn tới mấy, hắn cũng sẽ nghĩa bất dung từ ra tay hỗ trợ, nhưng hắn cảm giác Kim Châm không xui xẻo tới như vậy.

“Đi thôi.” Tả Đăng Phong trở lại chỗ cũ, nói với Thiết Hài.

Hai người vừa chuẩn bị rời đi, Thiết Hài đột nhiên kêu lên, “Ê, con mèo của cậu.”

Tả Đăng Phong nhìn quanh, không thấy Thập Tam đâu, nãy giờ hắn mải suy nghĩ, không để ý tới Thập Tam, nhưng hắn cũng không lo lắng, vì không ai dụ được Thập Tam cả.

Tìm mãi không thấy bóng dáng Thập Tam, Tả Đăng Phong dời tầm mắt về phía sân rộng, Thập Tam cũng không có ở đó.

“Đang ở trên nóc nhà đuổi theo con khỉ.” Thiết Hài chỉ.

Tả Đăng Phong ngước mắt lên nóc đạo quan Thần Châu Phái, Thập Tam giờ đang thực ở trên nóc nhà, nhưng không phải đuổi theo con khỉ, mà là đang đánh con khỉ, chính là con khỉ cửu dương của Ngọc Phất.

Tả Đăng Phong rất hiểu tính nết Thập Tam, Thập Tam có bảy phần khí phách ba phần lười biếng, khí phách là bẩm tính trời sinh, lười biếng là vì nó sống thời gian dài, dù là con vật gì, sống quá lâu sẽ đều trở nên lười vận động, hơn nữa Thập Tam còn có một đặc điểm rất lớn, chính là thù dai, hồi ở trong lữ điếm dưới chân núi Hà Nam, con khỉ cửu dương đã từng trêu chọc nó, hồi đó nó đuổi không kịp, nhưng bây giờ nó đã làm được, nên bắt ngay lấy cơ hội này, Thập Tam bây giờ đâu còn là Thập Tam hai năm trước, con khỉ cửu dương đâu còn là đối thủ của nó, bị Thập Tam đẩy ngã xuống đất, đánh cho lông mao bay loạn.

Tả Đăng Phong vội đề khí khinh thân chạy tới, hắn biết tính Thập Tam, khi nó đã hạ sát thủ, nếu hồi ở Tam Giang không phải Thiết Hài phát hiện sớm, có lẽ nó đã cắn chết Lão Đại rồi.

Người Chính Nhất Giáo thấy Tả Đăng Phong quay trở lại cũng không kinh ngạc, vì họ đã nghe thấy tiếng mèo và tiếng khỉ kêu trên nóc đạo quan, tình thế gấp gáp, Tả Đăng Phong bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, vọt thẳng tới đạo quan, quát to bảo Thập Tam ngừng lại.

Thập Tam nghe thấy tiếng Tả Đăng Phong, vừa dừng chân, một bóng người màu trắng từ đạo quan lướt lên nóc nhà, con khỉ cửu dương nhào vào lòng Ngọc Phất, liên tục thét lên, đầy chấn kinh.

“Tôi không để ý, con khỉ không sao chứ?” Tả Đăng Phong trở tay tát cho Thập Tam một cái, hắn biết đánh thế Thập Tam cũng không sao cả, làm vậy chỉ để cho Ngọc Phất xem.

“Chuyện của cậu tôi vừa mới nghe nói, lúc đó tôi không biết cậu đã mất tu vi, nếu không tôi đã không rời đi, nếu cậu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.” Ngọc Phất cúi đầu kiểm tra con khỉ, móng vuốt Thập Tam rất sắc bén, lông khỉ bị bứt mất không ít, trên thân rướm máu, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.

Ngọc Phất nói mất câu, Tả Đăng Phong lập tức biết nguy rồi, Ngọc Phất không giống những người đàn bà khác, không có tính gượng ép, vừa thấy mặt chẳng những không hỏi tội hắn chuyện Thập Tam, mà còn chủ động tự kiểm sự sơ sẩy của mình hôm đó.

Tả Đăng Phong vốn không muốn gặp Ngọc Phất, vì sợ Ngọc Phất hiểu lầm hận hận hắn, nhưng bây giờ xem ra Ngọc Phất chẳng những không hận hắn, mà ánh mắt nhìn hắn còn tràn đầy tự trách và cảm động.

“Chị gầy đi.” Tả Đăng Phong mải suy nghĩ, miệng nói đại một câu qua loa, nhưng buột ra rồi, lập tức hối hận, người không thể hấp tấp, hấp tấp rất dễ nói sai, Ngọc Phất gầy là thật, nhưng hắn nói thế lại chứng tỏ hắn quá quan tâm.

“Cậu cũng gầy.” Ngọc Phất ôn nhu.

Tả Đăng Phong muốn khóc mà không ra nước mắt, một bước sai trăm bước lệch theo, nói sai câu đầu tiên là coi như không làm được việc rồi, hắn là tới để giúp Kim Châm giành vợ, chứ không phải tới giành vợ của Kim Châm.

“Là do sư huynh thầm khuyến khích, Trương Hoằng Chính tự mình đa tình, tôi đâu có ý lập gia đình, nhưng tôi không ngờ cậu lại tới.” nét mặt Ngọc Phất đầy hạnh phúc và cảm động.

Ngọc Phất nói một câu, đầu óc Tả Đăng Phong lại chao đảo thêm một phần, xem ra Ngọc Phất tưởng là vì hắn nghe thấy tin cô phải lập gia đình nên đuổi tới hoành đao đoạt ái, nghĩ hắn tới là vì muốn thổ lộ với cô.

“Tôi là tới giúp Đỗ Thu Đình, chị đừng hiểu lầm.” Tả Đăng Phong lập tức phản ứng, nếu không dứt khoát, không thể nào xong việc.

“Tôi biết cậu giận tôi, tôi không nên không tin cậu, không nên ngay lúc cậu cần tôi, tôi lại bỏ đi.” Ngọc Phất sâu sắc tự trách, xấu hổ rơi lệ.

Trán Tả Đăng Phong bắt đầu đổ mồ hôi, hai người đang ở trên nóc nhà, người dưới sân đều nhìn thấy, dù không nghe được hai người nói với nhau cái gì, nhưng có thể thấy rõ động tác của hai người, nếu chuyện này xử lý không tốt sẽ thực trở thành hoành đao đoạt ái.

“Đồ súc sinh này, sao lại ra tay nặng như thế, nếu con khỉ của Thôi chân nhân xảy ra chuyện gì không hay, tao lột da của mày ra.” Tả Đăng Phong cái khó ló cái khôn, quát to, lại trở tay đánh cho Thập Tam một cái, hắn đánh để cho người ở dưới kia xem, để họ tưởng Ngọc Phất là vì con khỉ bị thương mà rơi lệ.

Thập Tam bị Tả Đăng Phong xách trong tay, nên bị đánh trúng, nhưng chẳng kêu tiếng nào, vì Tả Đăng Phong căn bản không có đánh thật, giơ rõ cao nhưng đánh rõ khẽ, đụng tới lông là dừng lại rồi.

“Được rồi, đừng trách Thập Tam, cửu nhi không sao cả, chúng ta xuống dưới nói chuyện a.” Ngọc Phất lên tiếng mời khách.

Tả Đăng Phong nghe vậy càng bối rối, hắn đâu có định làm sự tình trở thành như thế, nếu theo Ngọc Phất đi xuống, hai tên gia hỏa kia sẽ khóc thét mất thôi.

“Không thể dễ dàng tha cho nó được.” Tả Đăng Phong đành phải lại lôi Thập Tam ra làm tấm bia, trong đầu cấp tốc suy nghĩ phải làm thế nào để giải quyết cái cục diện khó khăn này.

“Cậu nhất định phải tin tôi, chuyện này thật không phải là chủ ý của tôi, là chưởng giáo sư huynh quan tâm quá nên bị loạn, tự tiện chủ trương, tôi vốn rất giận huynh ấy, nhưng bây giờ xem ra phải cảm ơn huynh ấy.” Ngọc Phất ngượng ngùng.

Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ, nhà ai có con gái lớn 30 tuổi đầu chưa lấy được chồng mà chẳng sốt ruột, điều này hắn hiểu rõ, nhưng hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ vì Ngọc Phất lý giải nhầm nguyên do hắn tới, dù ngôn ngữ và thần sắc hắn luôn cố giữ đúng mực lễ nghĩa bạn bè.

“Cậu không tin tôi.” Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong lắc đầu, thì đau lòng.

“Tôi đâu có nghi ngờ gì chị.” Tả Đăng Phong lại đưa tay tát cho Thập Tam một cái, lần này là đánh thật, Thập Tam hôm nay đã hại thảm hắn rồi.

“Chúng ta xuống dưới nói đi.” Ngọc Phất nhìn sang hướng nam.

“Tôi không xuống đâu.” Tả Đăng Phong vội lắc đầu, bây giờ mà đi xuống, thì có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

“Tôi biết cậu bị oan ức rất lớn, quyết không tha cho những người đã áp giải cậu đi bêu rếu ngoài phố, đi xuống đi, tôi có lời muốn nói với cậu.” Ngọc Phất giơ tay ra định kéo hắn.

Tả Đăng Phong lại đành phải thò tay đánh Thập Tam, nhưng vừa rồi hắn vừa mới đánh thật một cái, Thập Tam thấy hắn lại muốn đánh nữa, lập tức xoay người giãy ra, quay đầu chạy mất.

Thập Tam bỏ chạy, mất đi tấm bia, Tả Đăng Phong trợn tròn mắt…