Chương 204: Nửa đêm công thông

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 204: Nửa đêm công thông

Một hồi lâu sau, Tả Đăng Phong thở dài hồi tỉnh, cất bộ hồ sơ vào thùng gỗ, rồi tiếp tục tìm quyển sách hắn cần, lúc bên ngoài phòng văn hóa rất náo nhiệt, tiếng khóc, tiếng quát, cả tiếng chửi rủa om sòm, chắc chắn là người nhà của những quan chức kia đã tới, nhưng bị quỷ tử và ngụy quân chặn lại bên ngoài, hai tên quỷ tử theo đuôi hắn kia cũng coi như có ích, biết chùi đít thật đúng chỗ.

Bên ngoài ồn ào, nhưng trong sân rất yên tĩnh, quỷ tử sẽ không cho ai vào quấy rầy hắn, nhưng Tả Đăng Phong cũng không tìm được sách mình cần, Tế Nam không lớn bằng Nam Kinh lớn, không được như Nam Kinh nhiều lần được làm kinh đô, nên sách vở lưu trữ không được đầy đủ.

Hơn tám giờ tối, Tả Đăng Phong vẫy Thập Tam trên nóc nhà xuống, ra ngoài bằng cửa sau, thật sự phải nói là tường sau, vì Tả Đăng Phong không đi bằng đường cửa.

Phòng Văn hóa ở nơi vắng vẻ, Tả Đăng Phong và Thập Tam lướt trên nóc nhà, hắn muốn thử xem Thập Tam có thể theo kịp hắn hay không, kết quả Thập Tam chạy theo rất nhẹ nhàng, dưới ánh trăng, một người một mèo, lướt nhanh như điện.

Không lâu sau, Tả Đăng Phong đến chỗ ông chủ tiệm năm đó mua Dạ Minh Châu, thấy ông vẫn đang còn gảy bàn tính dưới đèn, ông kinh ngạc khi nhìn thấy Tả Đăng Phong.

“Xin chào, tôi tên là Tả Đăng Phong, làm phiền ông một chút.” Tả Đăng Phong báo thẳng họ tên.

“Ai da, khách quý tới nhà, mau mang trà.” Ông chủ tiệm lập tức đứng dậy, sai người dâng trà.

“Không cần đâu, phiền ông xem giúp hôm nay có ai đổi kim phiếu tám trăm lượng ở Kim Trạch Cửu Châu hay không?” Tả Đăng Phong vui vẻ, ai cũng có tính hư vinh, nếu ông chủ hỏi ‘Tả Đăng Phong là ai? ‘ thì hắn đã buồn bực, không thấy vui như vậy.

“Mời ngài ngồi, để tôi hỏi cho ngài. ” ông chủ tiệm nhấc điện thoại, các chủ tiệm lớn đều có liên lạc với nhau, hơn nữa kim phiếu lại tới tám trăm lượng, nên trong tích tắc có kết quả ngay.

“Đang có đổi, ở chi nhánh Kim Trạch Cửu Châu ở phía tây thành.” Ông chủ tiệm nói.

“Cảm ơn ông, làm phiền đừng nói việc với ai” Tả Đăng Phong đứng dậy.

Ông chủ tiệm gật đầu, tiễn hắn ra cửa.

Tả Đăng Phong không còn bị theo dõi, nên hắn muốn xem người thân của mình có rời đi an toàn hay không. Hắn tới tiệm cầm đồ của Kim Trạch Cửu Châu ở tây thành, ở đây không có quân Nhật hay ngụy quân, phần lớn người thân của hắn đã cầm tiền rời đi, hiện giờ chỉ còn mười mấy người.

Tả Đăng Phong không xuất hiện, mà ngồi trên nóc nhà xa xa nhìn, nửa giờ sau, hai chị gái của hắn cũng cầm tiền rời đi, hai nhà đi hai hướng khác nhau, Tả Đăng Phong nhìn người thân ly tán, trong lòng nặng trĩu, tuy hắn với những người có khúc mắc, nhưng tốt xấu gì cũng còn là người thân, bây giờ mỗi người rời đi mỗi ngả, sau không biết có tìm lại được nhau không, tình thân đứt đoạn, Tả Đăng Phong lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Từ bây giờ, chỉ còn Thập Tam là người thân duy nhất còn lại của hắn mà thôi.

Một lúc lâu sau, Tả Đăng Phong mới lấy lại tinh thần, dẫn Thập Tam đi mua thịt và bánh nướng khô, đặt ông lão bán bánh nướng cho hắn thật nhiều bánh, ngày mai sẽ phải cùng lang sói đồng hành, hắn phải chuẩn bị đồ ăn cho mình, thời tiết đã bắt đầu nóng lên, bánh nướng khô có ít hơi nước ít, giữ được lâu.

Tả Đăng Phong lấy thịt nhắm rượu, mượn rượu giải sầu, người thân đi xa, hán lại không dám liên lạc, đám người Đằng Khi đã làm hắn hắn, với bọn gia hỏa khốn kiếp này, cách an toàn nhất là không liên lạc nữa, ông già bán bánh nướng vừa làm vừa lâu lâu liếc Tả Đăng Phong và Thập Tam, không hiểu sao Tả Đăng Phong ăn mặc kiết xác như thế, mà lại lấy tuyết sâm đút cho mèo.

Tả Đăng Phong cho Thập Tam ăn tuyết sâm là muốn thử xem linh vật có hữu dụng gì cho nó hay không, hồi trước Thập Tam sống ở đỉnh Tuyết Sơn, thường xuyên ăn loại tuyết sâm này, bây giờ tuyết sâm còn chưa bị mất nước, Thập Tam cắn nhai phát ra tiếng rào rạo.

Mua bánh xong, Tả Đăng Phong mua thêm một con vịt hong khói, và nước uống, thời nay có thể thoải mái mua bình nước uống bằng nhôm quân dụng của bộ đội Quốc Dân đảng, hắn mua bốn bình đựng đầy nước trong, bốn bình rượu đế, Tả Đăng Phong đã tính toán, đảm bảo với nhiêu đây thực phẩm, hắn có thể sống trong vòng một tháng, mấy cây tuyết sâm trong thùng gỗ là đồ ăn của Thập Tam, tuyết sâm đại bổ, ăn một cây no tới mấy ngày, mà dù tuyết sâm không đủ thì cũng còn đồ ăn của hắn, không đói chết được, chỉ mập thêm con mèo.

Cái thùng gỗ đã muốn đầy, Tả Đăng Phong đã sẵn sàng, giờ tý vừa tới, đường sá yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe được tiếng chó sủa và tiếng phu gõ mõ cầm canh.

Vừa nghe tiếng mõ cầm canh báo giờ tí, Tả Đăng Phong đã nhíu mày, người gõ mõ không phải người thường, tuy trong tiếng mõ không có linh khí, nhưng âm lực rất hùng hậu, khí tức kéo dài, chứng tỏ người có một chút linh khí tu vi, tiếng mõ trước đó Tả Đăng Phong nghe rất khác, tuyệt đối không phải người này.

Thời cổ, gõ mõ đêm chia làm năm lần, bảy giờ đến chín giờ tối (giờ Tuất) là lần thứ nhất, thời điểm hay xảy ra hoả hoạn do nấu cơm, hay thắp nến chiếu sáng, nên người gõ mõ thường hô “Chú ý đề phòng, cẩn thận củi lửa ” để nhắc nhở mọi người.

Chín đến mười một giờ là lần hai, người gõ mõ sẽ nhắc nhà nhà “Đóng cửa chính, đóng cửa sổ, đề phòng kẻ trộm.”, nghe thấy là biết đã đến giờ đi ngủ.

Mười một giờ đến một giờ sáng là lần ba, lời thông báo càng thêm bình thường “Đây là dương thế, bình an vô sự.” báo vậy có hai ý, một là ‘Mọi người cứ yên tâm mà ngủ, có tôi đi tuần gác cho’, ý thứ hai là dù đang là ban đêm, nhưng nơi là dương thế, quỷ mị không được hoành hành, đây là người gõ mõ tự lên dây cót cho mình.

Một giờ đến ba giờ sáng là lần bốn, giờ mọi người đã ngủ say, phu canh cũng trở nên lười biếng, mà dù có không lười cũng không hô gì hết, để tránh quấy rầy người ta đang say giấc mộng, lỡ buồn miệng hô thì cũng đại loại “Người ngủ tôi tỉnh, khí trời lạnh quá”, ý nói cho mọi người biết công việc của mình thật là vất vả, muốn kiếm cơm ăn thực không dễ dàng.

Ba tới năm giờ là lần thứ năm, người gõ mõ bắt đầu hưng phấn, vì sắp hết giờ làm, nên gõ rất mạnh tay, một nhanh bốn chậm, tiếng hô cũng to “Ngủ sớm dậy sớm, bảo vệ thân thể”, ý nói mọi người nên chuẩn bị rời giường làm việc, hai là nhắc những kẻ hứng khí bừng bừng lúc sáng sớm đừng nên tham luyến giường nệm cầu hoan, để giữ sức khỏe.

Dù là ai gõ mõ, cũng không bao giờ lúc nửa đêm mà gào “Chú ý đề phòng, cẩn thận củi lửa”, vì thời cổ con người sinh sống rất khổ, chẳng ai cam lòng đốt nến đến nửa đêm, hơn nữa người gõ mõ chỉ có một cái mõ nhỏ, gõ ra âm thanh không to, thử nghĩ, người ta đang ngủ say hoặc vợ chồng người ta đang thân mật, mà lại có người ở bên ngoài gõ mõ la lối ầm ĩ, nhẹ thì bị mắng, nặng sẽ bị người xông ra tẩn cho một trận.

Tả Đăng Phong nổi lòng hiếu kỳ, lướt lên nóc phòng, nhòm người gõ mõ, người kia đội mũ che gần như kín mặt, không nhận ra bộ dạng, nhưng cao chưa tới một thước bảy, thân hình gầy gò, rõ ràng không phải phu canh, vì phu canh vừa kiêm báo giờ, phòng cháy, bảo vệ mấy việc cùng lúc, nên đòi hỏi phải là người cường tráng cao to, người ốm gầy thế không thể là phu canh (người phu gõ mõ cầm canh).

Đêm hôm khuya khoắt, sao lại có một kẻ có linh khí tu vi giả mạo làm phu canh? Tả Đăng Phong vốn đã rảnh rỗi chẳng còn gì làm, nên lẻn đi theo, phu canh đi rất chậm, không hề thể hiện chút dị thường nào.

Tư duy của Tả Đăng Phong khác hẳn người thường, người ta phải nhìn thấy bảy phần vấn đề mới đoán ra bản chất, hắn chỉ cần năm phần, đầu tiên, phu canh không hề xem đồng hồ, không ngẩng đầu nhìn trời, nhưng lại tính giờ cực kỳ chuẩn, không hề sai sót, chứng tỏ là người trong Đạo Môn chứ không phải người trong võ lâm, vì người tu đạo rất nhạy cảm với thời gian, điểm này người luyện võ làm không được, thứ hai, người này hô khẩu hiệu rất chuẩn xác, biết phải hô câu gì, làn điệu lại rất lưu loát, mõ gõ đều tay, chứng tỏ thường xuyên làm việc vào ban đêm, quan trọng nhất là người cố ý che giấu linh khí tu vi.

Một người tu đạo thường xuyên làm việc ban đêm, cố ý che dấu linh khí, giả mạo phu canh, mục đích chỉ có một, chính là bắt quỷ.

Tả Đăng Phong đang ở tây thành, cách nội thành khá xa, ở đây toàn người nghèo ở, Nhật Bản quỷ tử đóng quân rất ít, hiếm khi có quân Nhật tuần tra, phu canh đi thong thả dưới ánh trăng, chuyên chọn nơi yên tĩnh và và hoang phế để nghỉ chân, vừa đi vừa ngừng, như tìm gì đó.

Tế Nam là thành thị lớn nhất của tỉnh Sơn Đông, theo lý thuyết dù có là đêm hôm khuya khoắt cũng phải có người say rượu hay khách làng chơi, nhưng mãi đến giờ, Tả Đăng Phong vẫn không thấy bóng người nào trên phố, bốn giờ sáng, trăng sáng đã nhạt, âm khí nặng lên.

Hắn hết kiên nhẫn, đang định tìm một chỗ ngồi nghỉ, thì cảm nhận được âm khí mãnh liệt, ngưng thần cảm giác, phát hiện âm khí là ở trong một ngôi nhà hoang phế âm u cách đó không xa, nhà có ba gian, đông phòng và nhà chính đều bị bắn nổ trong chiến tranh mấy năm trước, còn sót lại tây phòng, tường phòng vẫn còn, chặn tầm mắt bên ngoài, Tả Đăng Phong đành phải nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy trong phòng đó có tiếng đàn ông ồ ồ thở dốc.

“Đừng có gấp, xem ông ta làm cái gì.” Tả Đăng Phong nói với Thập Tam, hiện giờ khả năng cảm giác của Thập Tam đã được tăng cường rất nhiều, cách xa hai dặm nó cũng phát hiện ra có âm hồn tồn tại.

Người gõ mõ phát giác tiếng động trong nhà hoang, lập tức thi triển thân pháp vọt tới, vừa lướt vừa cởi quần áo ngoài và mũ trên đầu, Tả Đăng Phong ngạc nhiên vì đó không phải là đạo sĩ, mà là một người hòa thượng đầu trọc, tuổi tác cỡ bằng hắn, mặc tăng y màu xám, cổ đeo Phật châu, tay nâng một cái bình bát (bát ăn của sư) màu vàng.

Tả Đăng Phong đã từng được xem đạo sĩ bắt quỷ, nhưng chưa từng thấy hòa thượng bắt quỷ, nhưng bây giờ hắn vừa hiếu kỳ vừa thấy lo, vì âm khí rất nặng, chứng tỏ con quỷ kia không phải Quỷ Hồn bình thường, âm khí của nó rất nặng, mà hòa

thượng lại rõ ràng chưa vượt qua thiên kiếp, rất có thể không phải đối thủ của nó.