Chương 196: Lại ngự kim long

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 196: Lại ngự kim long

Hộp chỉ cỡ chén trà nhỏ, bên trên khắc chín đóa hoa vàng, chính là đồ của hoàng gia, vừa cầm vào hộp, Tả Đăng Phong giật thót, vàng không thể cách trở linh khí, hắn cảm nhận được bên trong hộp vàng có linh khí hỗn nguyên yếu ớt.

Hộp vàng này tuy đã có rất lâu, nhưng chất vàng vẫn óng ánh sáng không hề nhuốm bụi, Tả Đăng Phong run rẩy hai tay mở nắp, bên trong hộp có một lớp gấm mềm, ba ngàn năm, nhưng gấm lại không hề phai màu, giữa lớp gấm có một viên nội đan nhỏ, lưu chuyển năm màu, ngũ hành đầy đủ, chính là nội đan Thập Tam nhiều năm bị mất.

Nội đan của địa chi bình thường đều cỡ ngón út, nhìn như hạt đậu, viên nội đan trong hộp lại giống hạt tiểu mạch, nhìn vào dấu hằn trên lớp gấm, nội đan này năm xưa hẳn to hơn hiện giờ một chút, bây giờ bị nhỏ đi vì hộp vàng không ngăn được linh khí tán ra ngoài, ba ngàn năm tuế nguyệt làm linh khí bên trong nội đan bị từ từ tán mất.

Tả Đăng Phong cầm chiếc hộp trong tay, ngạc nhiên sững sờ, một luồng khí tươi mát phả tới, Tả Đăng Phong ngơ ngác quay sang, thấy Ngọc Phất đã đứng cạnh, cúi đầu ngắm nghía viên nội đan.

Một lát sau, hai người thu hồi tầm mắt, nhìn nhau một cái, cùng cười khổ lắc đầu, nội đan của Thập Tam bị tổn thất quá nghiêm trọng, cũng không thể trách lão đạo, đồ kim loại bản thân có thể cách trở linh khí, nhưng qua ba ngàn năm, đồ kim loại không thể nào còn bảo tồn được đến bây giờ.

Tuy linh khí còn lại trong nội đan không còn được đến một phần mười, nhưng cực kỳ mượt mà, ẩn chứa đầy đủ Ngũ Hành, kim khí tôn quý, mộc khí thanh nhã, thủy khí thanh linh, hỏa khí cuồng phách, thổ khí dầy nặng đều nằm trong một viên nho nhỏ.

Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ, ngồi xổm xuống đưa hộp cho Thập Tam, là con người thì đều có tư tâm, lúc Tả Đăng Phong nhìn thấy nội đan đã nghĩ muốn lấy nó đi cứu Vu Tâm Ngữ, nhưng chỉ trong nháy mắt ý nghĩ này đã bị hắn dứt bỏ, đây là đồ của Thập Tam, phải trả lại cho Thập Tam.

Hắn quyết định rất dứt khoát, không phải vì một nội đan này không đủ để cứu Vu Tâm Ngữ, mà là hắn không thể thấy lợi quên nghĩa, lấy oán trả ơn, tuy đã nảy sinh ý nghĩ ấy, nhưng Tả Đăng Phong không hề thấy áy náy, vì mỗi người đều có suy nghĩ xấu xa, có thể trong nháy mắt áp chế loại suy nghĩ xấu xa đó mới chính là siêu việt.

Thập Tam lạ lẫm nhìn cái hộp, nó không xa lạ gì thứ nằm trong hộp, nhưng lúc này ánh mắt nó vô cùng nghi hoặc, nhìn hộp rồi ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, ý muốn hỏi cực kỳ rõ ràng, “Sao nội đan của tôi lại nhỏ như vậy?”

“Chỉ còn sót lại chừng này.” Tả Đăng Phong dở khóc dở cười, Ngọc Phất cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Thập Tam không tìm được đáp án, liền cúi đầu ngửi ngửi hộp, không phải nó không cảm nhận được nội đan này là của mình, mà chỉ là nó không hiểu tại sao nội đan vốn to bằng trứng chim câu lại biến thành dạng này.

Ngửi ngửi một hồi, Thập Tam há mồm nuốt lấy nội đan.

Nội đan vừa vào cơ thể, lông trên người Thập Tam trong nháy mắt chuyển thành màu vàng óng ánh, loại màu vàng trầm trọng tôn quý, đám màu vàng chướng mắt tục tằn không thể nào so sánh, lớp lông vừa đổi màu vừa dài ra thêm vài tấc, như tướng quân mặc giáp, thiên tử khoác bào, ngưng hiển tôn vinh, ung dung bất phàm.

Khuôn mặt Thập Tam hơi thay đổi, hai lỗ tai mọc lông mao dài ba tấc màu đỏ sậm, móng vuốt cũng chuyển màu tương tự.

Con mắt mặc dù không biến hóa rõ ràng, nhưng mi mắt nhẹ nhàng rủ xuống, ẩn giấu trầm ổn thần uẩn.

Mũi tuy vẫn là màu đen, nhưng màu đen này không phải màu đen trước, đen trước là đen của nước mực, đen này là đen của ngọc, dù đều là màu đen, nhưng thần phàm là khác nhau.

Miệng không biến hóa, nhưng răng nanh hai bên dài ra, hơi lộ ra ngoài, mang theo lệ khí.

Thay đổi của Thập Tam chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Tả Đăng Phong biết mình sắp mất đi Thập Tam, Thập Tam bây giờ thần sắc uy nghiêm, không còn nhân tính như trước, mà giống như thiên tử trở về đăng vị, trước khi khoác hoàng bào hai người có thể là bạn thân, nhưng mặc hoàng bào vào rồi, hai người không thể làm bằng hữu.

“Thập Tam thật là uy vũ.” Ngọc Phất cảm thán, cô ở chung Thập Tam không lâu, không nhìn ra sự biến hóa trong thần sắc của Thập Tam.

Thập Tam ngẩng đầu nhìn Ngọc Phất, rồi quay sang nhìn Tả Đăng Phong, ánh mắt nó như một lão giả kinh qua nhiều thế sự, không còn ngu ngơ lộn xộn, nuốt nội đan không chỉ làm thực lực của nó tăng trưởng, bên ngoài biến hóa, mà còn ảnh hưởng thay đổi cả tâm tính và trí lực của nó.

Thập Tam xoay người đi tới chỗ Ngũ Hành Linh Địa, đuôi nó không nhếch lên, mà thả xuống, chót đuôi nhọn khẽ ve vẩy, bước chân rất chậm, thong thả vượt qua năm vòng tiến vào vũng bùn chính giữa màu vàng, nằm xuống ngủ.

Thập Tam bình thường thích nằm sấp, nhưng bây giờ nó nằm nghiêng.

Ngọc Phất quay sang nhìn Tả Đăng Phong, vẻ muốn hỏi ý kiến, vì cô nhận ra Thập Tam có vẻ xa lạ với Tả Đăng Phong.

“Nó trở lại như trước, tôi yên tâm.” Tả Đăng Phong bình tĩnh nói, hắn hiểu thiên hạ buổi tiệc nào cũng có lúc tàn, trong lòng hắn rất buồn bã vắng vẻ, rất tịch liêu, Ngọc Phất và Thiết Hài chỉ là đồng bọn tạm thời của hắn, chỉ có Thập Tam là trước giờ vẫn luôn đi theo hắn, bây giờ Thập Tam rời đi, hắn chính thức trở thành người cô đơn, muốn nói chuyện cũng không có ai nghe.

Ngọc Phất lắc đầu thở dài, thái độ của Thập Tam làm cô cảm thấy nguy hiểm, nguy hiểm không phải về Thập Tam, vì cô vẫn luôn xem Thập Tam là chiến hữu, hai người hợp lực lôi Tả Đăng Phong đang đi vào âm phủ trở về dương thế, bây giờ Thập Tam về tới cố thổ, Tả Đăng Phong mất đi một phần quyến luyến với trần thế, chỉ còn một mình cô, rất khó làm cho Tả Đăng Phong quay đầu lại.

“Đi thôi.” Tả Đăng Phong nhìn Thập Tam, xoay người cất bước rời đi, hắn đến nơi đây chỉ là vì Thập Tam, bây giờ thái độ của Thập Tam làm hắn thấy thất lạc, nhưng hắn không trách Thập Tam, trước khi tìm lại được nội đan, Thập Tam chẳng khác gì ngốc tử, tình cảm giữa hắn với Thập Tam là thành lập trên cơ sở ngu ngốc ấy, bây giờ nó đã tỉnh ra rồi, không còn ngu ngốc nữa.

“Xem hai phiến đá này rồi đi, ít nhất cũng biết thân phận của chủ nhân của Thập Tam.” Ngọc Phất kéo Tả Đăng Phong, hang đá có ba tầng, hai tầng còn lại đều còn lưu phiến đá.

“Quan hệ gì tới tôi!” Tả Đăng Phong không dừng bước.

“Phiến thứ hai hình như có khác, là phương pháp thu hút Long Hồn.” Ngọc Phất cố làm Tả Đăng Phong dừng lại, chờ Thập Tam hồi tâm chuyển ý.

“Tôi đã có Âm Dương Sinh Tử Quyết.” Tả Đăng Phong vẫn bước.

Ngọc Phất đành cầm hai phiến đá đi theo ra ngoài.

“Trả lại đi. Đồ của Lạt Ma đừng có lấy, chị không muốn bị bắt lại chứ?” Tả Đăng Phong lắc đầu.

Ngọc Phất không nghe, tiếp tục đi ra, sắc mặt Tả Đăng Phong âm trầm dọa người, cô không biết phải trấn an như thế nào.

Tả Đăng Phong vừa đi vừa nghĩ không biết Thập Tam có thể sống được ở đây hay không, dù sao nội đan còn lại không có bao nhiêu, hắn không trách Thập Tam ở lại quê nhà, hắn chỉ là thấy trong lòng lạnh lẽo.

Ngọc Phất đột ngột kéo hắn lại.

Tả Đăng Phong xoay người lại nhìn, thấy Thập Tam đang đứng ở cửa động nhìn hắn.

“Trở về đi, nếu có thời gian, tao sẽ quay lại thăm mày.” Tả Đăng Phong mỉm cười vẫy tay với Thập Tam, từng cùng Vu Tâm Ngữ sinh ly tử biệt, hắn biết đàn ông là phải biết khắc chế tình cảm của mình, giấu kỹ trong tim, khắc sâu trong xương, nhưng không được thể hiện ra ngoài, đây là suy nghĩ theo lý trí, chứ nội tâm của hắn lại không làm được, lúc nói chuyện vành mắt đã hồng hồng, hắn biết mình sẽ không bao giờ quay lại đây.

Thập Tam không phản ứng, chỉ chằm chằm nhìn Tả Đăng Phong, ánh mắt ngưng trọng và khó xử, Tả Đăng Phong thấy an lòng, hắn không cần gì khác, chỉ cần Thập Tam cho thấy có một chút lưu luyến với hắn là đủ rồi.

Tả Đăng Phong không làm cho Thập Tam khó xử, Thập Tam ở lại đây là lựa chọn tốt nhất, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày nó nhờ Linh Địa cô đọng lại nội đan, lại ngự Thiên Long, Tả Đăng Phong quay đi, tiếp tục bước.

Thập Tam đột ngột hét lên một tiếng, nhào về phía hai người, nhảy một phát hơn mười trượng, cự ly này trước đây muốn đi là phải nhảy mấy lần, nội đan nhập thể thực tạo nên ảnh hưởng rất lớn cho nó.

Thập Tam đến cạnh Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt vô cùng không muốn, Tả Đăng Phong mỉm cười đáp lại, giơ ngón tay chỉ chỉ sơn động, ý bảo nó trở về, hắn không dám mở miệng, vì Ngọc Phất ở ngay đó, hắn không muốn để Ngọc Phất nhìn thấy vẻ mềm yếu của mình.

Thập Tam vẫn ngó chừng Tả Đăng Phong, một lúc sau vẻ do dự trong mắt biến mất, chuyển thành kiên nghị, loại vẻ mặt này nếu xuất hiện trên mặt con người, nghĩa là người đó đã ra một quyết định vô cùng trọng đại.

Ánh mắt Thập Tam lại chuyển thành mê ly, giống như con người khi xuất thần, Tả Đăng Phong nghi hoặc, gọi hai tiếng, Thập Tam không hề đáp lại.

“Thập Tam làm sao vậy?” Ngọc Phất cũng thấy khó hiểu.

“Không biết, nó chưa bao giờ như vậy. ” Tả Đăng Phong lắc đầu.

Đột nhiên mé đông dưới vách núi vang tiếng động ầm ầm rất to, chứng tỏ dưới ấy đang xuất hiện biến cố rất lớn.

Hai người vội chạy ra vách đá nhìn xuống, vừa nhìn thấy cả hai đều khiếp sợ, khu vực sườn đông dưới núi là một hồ sâu đóng băng, tầng băng mặt hồ đang vỡ ra, một con cự long từ trong hồ bay lên, lăng không một cái, đã tới ngay trước mắt.

Đây là một con rồng thật sự, thân dài trăm trượng, quanh thân có kim lân, đầu có Long Giác dài sáu xích, mũi rộng hơn xích, miệng to, mắt hồng, to gấp mấy lần mắt trâu, lân phiến cực dày, vàng óng ánh, đầy uy quyền, bụng mọc ngũ trảo, cứng cáp lợi hại.

Ngũ trảo chi long mà còn là chí tôn Kim Long, Kim Long xuất thế, mây lành xuất hiện, đất trời biến sắc, mặt trời ảm đạm.

Kim Long đột nhiên xuất hiện làm Tả Đăng Phong và Ngọc Phất trợn mắt há hốc mồm, tuy họ từng đoán ra Thập Tam có khả năng ngự long, nhưng không ngờ con rồng do nó diễn sinh ra lại là Chí Tôn Kim Long, Tả Đăng Phong càng không ngờ Thập Tam lại triệu hoán Kim Long, nội đan của nó chẳng còn lại bao nhiêu, bây giờ nếu triệu ngự Kim Long sẽ làm nội đan tiêu hao rất lớn, không thể nào khôi phục.

Tả Đăng Phong quay đầu lại nhìn, thấy Thập Tam đang chạy tới, màu vàng trên lông ảm đạm, gần như không còn, đôi càng trên răng nanh và lông mao trên hai lỗ tai đã thụt lại, bộ dáng cực kỳ uể oải, nhưng thần sắc lại cực kỳ hưng phấn, rất nhanh chạy tới bên vách núi chăm chú nhìn con ngũ trảo kim long.

“Sao Thập Tam lại triệu hoán Kim Long?” Ngọc Phất ngạc nhiên, Thập Tam triệu ngự Thiên Long lúc này rất không thông minh, rõ ràng làm hao hết phần nội đan còn lại.

“Nó muốn cho chúng ta nhìn thấy thực lực chân chính của nó.” Tả Đăng Phong kéo Ngọc Phất lại, con kim long đang vẫy đuôi, rõ ràng muốn đánh vỡ lá chắn linh khí, nghênh đón Thập Tam.

“Sao Thập Tam phải làm vậy?” Ngọc Phất lại hỏi.

“Vì nó đã lựa chọn, đây là lần cuối cùng nó muốn khống chế Kim Long…”