Chương 188: Linh đồng chuyển thế

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 188: Linh đồng chuyển thế

Ngọc Phất thở dài, Tả Đăng Phong cười nhạt.

Ngọc Phất nhìn hắn.

“Chị nghĩ ông ấy đáng thương?” Tả Đăng Phong cười khẽ.

“Chẳng lẽ không phải?” Ngọc Phất nhíu mày.

“Ông ấy tự làm tự chịu, ai cũng có quyền lựa chọn, ông ấy lựa chọn sai lầm nên phải chịu hậu quả như vậy, theo Đạo gia gọi là âm dương hòa hợp, Phật gia gọi là nhân quả báo ứng.” Tả Đăng Phong thản nhiên.

Ngọc Phất lại nhíu mày, Tả Đăng Phong nói năng thật không có tình người, không chỉ không có tình người, mà phải nói là vô cùng máu lạnh, nhưng Ngọc Phất lại không cãi lại được, vì Tả Đăng Phong nói rất chính xác, thậm chí chính người què cũng đồng ý với lời bình của Tả Đăng Phong, “Cậu nói rất đúng, tôi đáng đời, tôi mù mắt, đã nhìn lầm người.”

“Ông nghĩ thông suốt từ hồi nào?” Tả Đăng Phong cười.

“Mấy năm sau tôi đã nghĩ thông suốt, tôi không thể trách người khác, chỉ có thể tự trách mình.” Người què chùi nước mắt nước mũi, rót rượu uống.

“Ông có thể nghĩ thông, không oán hận, không trách người, thái độ này tôi rất thích, nó sẽ giúp ông an ổn lúc tuổi già, đây là âm dương hòa hợp, có nguyên nhân tất sẽ có quả.” Tả Đăng Phong móc ra ba thỏi vàng để xuống bàn trước mặt người què, trên người hắn chỉ còn có bấy nhiêu, hắn đưa hết cho người què, nguyên nhân không phải xuất phát từ đồng tình, mà là khen ngợi người què hiểu được, hối lỗi chính mình, đầu năm nay kẻ oán hận người khác càng ngày càng nhiều, người biết hối lỗi chính mình càng lúc càng thiếu.

Người què sửng sốt, một thỏi vàng đã đủ cho ông ta sống qua ngày, bốn thỏi vàng thể đổi được hơn một ngàn đồng đại dương, đây không phải tiền phi nghĩa, nhưng quá nhiều tiền, ông ta không dám cầm.

“Cất đi, tôi không muốn có người thấy lại gây tai hoạ.” Tả Đăng Phong quay đầu nhìn người đi đường qua lại trước cửa ra vào.

Người què vội cất ba thỏi vàng, run rẩy đứng ngồi không yên.

Tả Đăng Phong rót cho mình một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, rượu rất nồng, như lửa cháy trong cổ.

“Cậu tu thế nào mà hiểu được như vậy?” Ngọc Phất nhìn Tả Đăng Phong, hành vi của Tả Đăng Phong lúc nào cũng quái đản tùy tiện, rất khó hiểu, nhưng Ngọc Phất hiểu.

“Tu Âm Dương Sinh Tử Quyết của Xiển Giáo và pháp quyết tụ khí của Tiệt Giáo.” Tả Đăng Phong thuận miệng đáp, Âm Dương Sinh Tử Quyết tuy chỉ là pháp môn Luyện Khí, nhưng nó là pháp thuật Xiển Giáo, pháp thuật Xiển Giáo thiên về trầm ổn, truy về bản nguyên (nguồn gốc), có thể nhìn thấy chân tướng, nếu an tâm tu hành, đến đỉnh sẽ đạt tới thể xác và tinh thần bình thản như tiên nhân, nhưng Tả Đăng Phong giữa đường lại tập pháp môn Tiệt Giáo, đặc điểm pháp môn Tiệt Giáo là dành cho trước mắt, đi đường tắt, học cấp tốc, hai loại pháp môn khác nhau làm ảnh hướng tới tâm tính của Tả Đăng Phong, làm hắn có được bản lĩnh và năng lực phân tích cực nhanh, nhưng khuyết thiếu sự trầm ổn và hiền hoà.

“Thập Tam thái tử phong có bao nhiêu người lên tới rồi? ” Tả Đăng Phong nhìn người què.

“Mấy năm nay luôn có người đi tìm tuyết sâm, mười hai ngọn Tuyết Sơn đều có người leo tới, chỉ còn mỗn ngọn cao nhất Caba là chưa có ai.” Người què trả lời rất nhanh.

“Sao lại mang tên nước ngoài?” Tả Đăng Phong cau mày.

” Tiếng Tạng là Tạp Ngõa Bác Cách, là thần hộ mệnh trong truyền thuyết của Cát Cử phái.” Người què giải thích.

“Cát Cử phái?” Tả Đăng Phong ngạc nhiên.

“Là một chi nhánh giấu truyền của Phật giáo.” Ngọc Phất trả lời.

“Đúng, Tạp Ngõa Bác Cách phong là Thánh sơn của họ.” Người què nói.

Tả Đăng Phong mờ mịt, chủ nhân của Thập Tam là đạo nhân Tiệt Giáo, sao lại có quan hệ với Lạt Ma?

“Họ cấm người ngoài lên núi.” Ngọc Phất nói tiếp câu chuyện.

“Không không không, họ chỉ ngẫu nhiên đi qua tế bái, bình thường không sống ở đó, Tạp Ngõa Bác Cách phong quá dốc, không ai lên được, tuyết đọng trên đó không rắn chắc, rất dễ lở.” Người què nhìn Ngọc Phất.

“Những ngọn Tuyết Sơn còn lại có chỗ nào kỳ lạ không? ” Ngọc Phất hỏi.

Tả Đăng Phong dứt khoát giao quyền nói chuyện cho Ngọc Phất, Ngọc Phất hỏi cái gì cũng có nguyên do, hắn không cần xía vào.

“Không, chỉ có trên ngọn Tuyết Sơn thứ năm có sơn động, tôi đã tới, nhưng những người hái sâm khác không ai lên đó, tôi đã từng dẫn nhiều người lên đó tìm thần tiên, nhưng không ai lên được tới đỉnh núi.” Người què biết gì đều nói sạch, cầm nhiều tiền như vậy, vô cùng chột dạ.

” Chung quanh Thập Tam thái tử phong có hồ nước nào không?” Ngọc Phất lại hỏi.

Tả Đăng Phong vừa uống rượu, vừa lắng nghe Ngọc Phất và người què nói chuyện, nghe câu hỏi này của Ngọc Phất, Tả Đăng Phong đoán ra ngay dụng ý của cô, muốn xác định con rồng do Thập Tam diễn sinh ra có còn ở đó hay không.

“Có, mé đông Tạp Ngõa Bác Cách phong có một hồ nước rất lớn, nhưng nước lúc nào cũng bị đóng băng. ” Người què không còn run nữa, cung cấp được manh mối hữu dụng làm cho lòng ông ta cũng thấy an ổn một chút.

“Cách nơi này xa không?” Ngọc Phất hỏi.

“Cụ thể bao xa tôi không rõ lắm, tôi đã từng dẫn người đến đó, mất hơn một tháng.” Người què đáp.

Ngọc Phất quay lại nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong trầm ngâm không nói gì, hy vọng duy nhất trước mắt chính là ngọn núi cao nhất Tạp Ngõa Bác Cách, sơn động trên đỉnh ngọn Tuyết Sơn thứ năm rất có khả năng là nơi chủ nhân của Thập Tam từng tu hành, đương nhiên cũng có thể là của đạo nhân đã để lại hình ảnh. Tổ sư Thiếu Lâm Thiền tông Viên Giác đại sư đã từng ở Thiếu Lâm tự diện bích chín năm, trên thạch bích vẫn còn hiện mơ hồ hình ảnh người, đây là do linh khí lưu lại, người tu đạo nếu trong thời gian dài ở lại một nơi nào đó, thì chỗ có sẽ có thể sót lại hình ảnh của hắn, mức độ hình ảnh sót lại đầy đủ hay không, không liên quan tới tu vi của người đó, mà do khoảng thời gian người đó ở lại nơi đó là bao lâu.

“Ăn cơm đi.” Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong không để ý, liền đưa tay ý bảo người què ăn cơm, người què hiện giờ tâm tình kích động, đâu còn tâm trạng ăn uống, chỉ cầm lấy bầu rượu không ngừng rót rượu.

Tả Đăng Phong cầm đũa lên, vừa ăn cơm vừa suy nghĩ, cơm nước xong kêu thêm thịt bò cho Thập Tam, Thập Tam vốn đã ăn quá nhiều độc trùng, nên ăn không nhiều.

“Còn có gì muốn nói thì nói hết cho chúng tôi biết, chúng tôi nghe xong đi ngay, ông không cần đi theo.” Tả Đăng Phong nói với người què, ông lão chủ quán đang cắt thịt bò, chiết rượu cho họ, thịt bò giàu năng lượng, là lương thực tốt nhất để đi vào Tuyết Sơn, rượu cũng phải mang một ít, để chống lạnh.

“Tôi biết hai người có võ công, nhưng trong núi khí trời hay thay đổi, hai người không biết lúc nào sẽ có bão tuyết, cứ để tôi dẫn hai người đi. ” Người què tuy không phân biệt được võ công và đạo thuật, nhưng ông ta hiểu ăn lộc vua thì phải làm việc cho vua.

“Chúng tôi có thể một ngày đi nghìn dặm, ông đi theo sẽ làm liên lụy chúng tôi.” Tả Đăng Phong khoát tay.

“Hai người muốn đi đâu?” Người què xấu hổ, lời nói của Tả Đăng Phong làm tổn thương tự tôn của ông ta, nhưng cũng giúp ông ta trút được gánh nặng, trong núi quá nguy hiểm, trong lòng ông ta vốn không muốn đi.

“Ngọn núi cao nhất.” Tả Đăng Phong thuận miệng đáp.

“Tạp Ngõa Bác Cách phong tuyết đọng rất dầy, hiện giờ nhiệt độ đã tăng trở lại, rất nguy hiểm.” Người què nhắc nhở.

“Không sao cả, ông mau rời khỏi nơi này đi, ra ngoài tìm đàn bà, cố gắng còn có thể để lại nòi giống.” Tả Đăng Phong bĩu môi cười.

Ngọc Phất liếc Tả Đăng Phong, trách hắn ngôn ngữ thô tục.

“Bây giờ không vào núi được đâu, phải đợi tối mai.” Người què lại nói.

“Tại sao?” Tả Đăng Phong hỏi.

” Phật Sống Gia Thố của A Để tự, Cát Cử phái năm năm trước viên tịch, hòa thượng mào gà đi khắp nơi tìm, cách đây mấy ngày tìm được linh đồng, mấy ngày nay đang làm đại điển ngồi giường, tất cả tín đồ đều đi xem lễ, A Để tự nằm ngay lối vào núi, mấy ngày nay nghiêm cấm người Hán tiến vào.” Người què chỉ về phía Tây Bắc.

Tả Đăng Phong và Ngọc Phất nhíu mày, hòa thượng mào gà ý nói Lạt Ma, như vậy lối đi duy nhất đã bị chặn, không thể đi đượ, nhưng hai người không thể để lãng phí thời gian.

“Tốt nhất hai người đừng xông vào, Cát Cử phái rất nhiều cao tăng tới, người hầu đệ tử đều đi theo, cả ngàn vạn người, rất là náo loạn.” Người què thấy hai người sắc mặt bất thiện, vội vàng nhắc nhở.

“Náo loạn nghĩa là sao?” Tả Đăng Phong hỏi.

“Tìm được tới hai linh đồng chuyển thế, hai đại hòa thượng chủ sự trong chùa một người tìm được một cái, đang tranh nhau làm Phật Sống.” Người què nhếch mép, tín ngưỡng tôn giáo khác nhau, người Hán không tin tôn giáo của dân tộc thiểu số.

“Không phải có chế độ kim bình nút ký sao, rút thăm quyết định là được rồi, sao lại phải nội chiến?” Tả Đăng Phong hỏi, kim bình nút ký là quy củ do chế độ Thanh triều chế định, mục đích chính là để phòng ngừa trường hợp tìm được nhiều hơn một linh đồng chuyển thế, thì sẽ phải rút thăm quyết định xem ai làm việc cho Phật.

“Cát Cử phái là môn phái duy nhất của Phật giáo không dùng kiểu rút thăm, họ căn cứ di chúc của Phật Sống để tìm linh đồng.” Người què dạy cho Tả Đăng Phong một bài học kiến thức.

“Bây giờ làm sao?” Ngọc Phất quay đầu nhìn Tả Đăng Phong.

“Anh đi đi, sớm một chút rời khỏi đây, chúng tôi chưa từng gặp anh, anh cũng chưa bao giờ thấy chúng tôi.” Tả Đăng Phong không trả lời câu hỏi của Ngọc Phất, mà nói với người què.

Người què quỳ xuống muốn dập đầu lời cảm tạ, Tả Đăng Phong đương nhiên không để một người hơn năm mươi tuổi dập đầu với mình, nên phóng linh khí đỡ ông ta dậy, người què đành phải cúi thấp người chào, rồi rời khỏi quán rượu, đi về hướng đông.

Tả Đăng Phong tuy không trả lời Ngọc Phất, nhưng Ngọc Phất đã căn cứ cử động đoán được dụng ý hắn, Tả Đăng Phong muốn xông vào.

“Chừng nào đi?” Ngọc Phất hỏi.

“Tới xem tình hình trước đã.” Tả Đăng Phong bỏ rượu và thịt vào thùng gỗ, rời khỏi quán rượu.

“Tôi không rành quy củ của Phật giáo, chị có ngồi giường là gì không?” Tả Đăng Phong đi về hướng tây bắc.

“Ngồi giường giống như điển lễ phong chưởng giáo của Đạo môn, dựa theo số tầng của giường mà phân loại, ban thiền ngồi giường năm tầng, tát già Pháp Vương ngồi giường bốn tầng, dưới nữa có ba tầng rưỡi, ba tầng, tóm lại càng nhiều tầng thì địa càng cao.” Ngọc Phất đáp, cô là đạo nhân Đạo gia, nhưng cũng có biết một chút về Phật giáo.

” Phật Sống của Cát Cử phái ngồi giường mấy tầng.” Tả Đăng Phong hiếu kỳ.

“Không biết, chắc ba tầng hay ba tầng rưỡi.” Ngọc Phất đáp, không chắc chắn.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, nửa giờ sau tới một ngôi chùa khổng lồ, quanh chùa chiền có rất nhiều tăng lữ ngồi xếp bằng, vô số tín đồ đang quỳ, chùa xây bên bờ đông Lan Thương Giang, phía nam chùa có một cây cầu nổi vượt sông, nếu muốn sang sông, bắt buộc phải xuyên qua đám người.