Chương 151: Ai điên?

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 151: Ai điên?

“Cô biết sòng bạc ở đâu?” Hai người đi ra rạp chiếu phim, Tả Đăng Phong.

“Biết, hồi trước tôi từng tới.” Kỷ Toa cản một chiếc xe kéo, một lát sau tới thêm một chiếc, Tả Đăng Phong lần đầu tiên trong đời ngồi xe kéo, xuống xe hắn cho người kéo xe hai phần tiền, vì Thập Tam ngồi trên xe.

“Đây sòng bạc của Đỗ Nguyệt Sanh, người của Thanh bang mở, một gốc khá lớn của Thượng Hải.” Kỷ Toa xuống xe, chỉ một tòa nhà cao sáu tầng ở mé bắc, tường ngoài sòng bạc dùng đèn nê ông vàng xếp thành hình một đống kim nguyên bảo lập loè, làm người xem sinh lòng tham.

“Đỗ Nguyệt Sanh ai?” Tả Đăng Phong hỏi.

” Người đứng đầu Thanh bang, rất yêu nước, luôn trợ giúp chúng tôi kháng Nhật.” Kỷ Toa đáp.

Tả Đăng Phong không nói gì thêm, ngẩng đầu nhìn chung quanh, chỉ chỉ đài nước hai tầng cho Thập Tam, Thập Tam chạy tới nhảy lên, nằm sấp bên trên.

“Con mèo này rất ăn ý với anh.” Kỷ Toa cất bước đi vào sòng bạc.

“Nó không phải mèo.” Tả Đăng Phong đi theo.

“Vậy gì?” Kỷ Toa không quay đầu lại.

“Không biết.” Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.

Hai bên sòng bạc có hai bức tượng thú bằng Hoàng Thạch, lúc đầu Tả Đăng Phong tưởng sư tử, sau mới nhìn ra hai con Tỳ Hưu, Tỳ Hưu trong truyền thuyết thần thú tham tiền, mang lại tài phú, người làm ăn theo tà đạo cung phụng chúng, người làm ăn chính quy không thích Tỳ Hưu, vì Tỳ Hưu tăng tiền tài nhưng làm giảm thọ, những điều này hắn đọc được trong quyển điển tịch Đạo gia (( Động Huyền Linh Bảo Định Quan Kinh )) Kim Châm cho mượn.

Còn chưa vào cửa, Tả Đăng Phong đã nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo bên trong. Đẩy cửa vào, Tả Đăng Phong có cảm giác mình vào nhầm chợ bán thức ăn, tòa nhà này được kiến trúc để mở sòng bạc, lầu một một đại sảnh, trong đại sảnh có hơn mười đài đánh cuộc, quanh mỗi đài đều bu rất nhiều dân cờ bạc, phấn khởi hô to “Đại” “Tiểu”, rất nhiều người đang hút thuốc lá, nên trong sòng bạc không khí rất không sạch sẽ, làm ánh đèn rất hôn ám.

Tả Đăng Phong chăm chú quan sát, hắn không nhìn bài trên chiếc bạc, mà nhìn đám dân cờ bạc, những người này ăn mặc rất khác nhau, nhưng ai bừng bừng và vội vàng, người thắng thì cao giọng cười to, người thua thì cao giọng chửi tục, các chiếu bạc cách nhau một khoảng cách nhất định, tách hẳn đám dân cờ bạc ra, giữa các chiếu bạc có không ít cô gái mặc đồ đỏ đi loanh quanh, những người này hẳn Diêu tỉ cấp cao, tới đây không phải để đánh bạc, để chào mời sinh ý, dân cờ bạc khi thắng tiêu tiền như nước, không chút đau lòng, ngoài ra chung quanh mỗi chiếu bạc đều có mấy người đàn ông mặc đồ đen, chắc để duy trì trật tự.

Tả Đăng Phong quả thực đã được thêm kiến thức, chỉ loại kiến thức này không được hay lắm, tới nơi đây hắn được nhìn thấy bản tính tham lam của con người, đầy dục vọng, phóng túng, hơn mười dân cờ bạc chồng chất túm tụm tại chiếu bạc trước mắt khiến Tả Đăng Phong nghĩ tới đám ruồi bọ quay quanh xác chết, mỗi chiếu bạc chính một đống thịt thối, mỗi tên dân cờ bạc đều một con ruồi, đám đàn bà đánh mất tự tôn và nhân cách kia vừa ruồi bọ vừa thịt thối, họ phát ra mùi hôi hấp dẫn đám ruồi bọ tới ăn uống, rồi ăn uống lại những người đó.

“Đi thôi, lên lầu hai.” Kỷ Toa kéo tay áo Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong đi theo. Trên góc rẽ lầu hai có người kiểm tra, muốn kiểm tra thùng gỗ của Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong không so đo, mở thùng gỗ ra cho hắn kiểm tra, nhưng ngay khi người kia vừa thò tay vào trong thùng, đụng vào cục gạch, Tả Đăng Phong đã cản lại, hối lộ hai đồng đại dương để đi qua.

“Sao anh phải vác theo cục gạch đó?” Kỷ Toa hiếu kỳ hỏi, trong thùng gỗ, ngoài đồ dùng tắm rửa, nội y chỉ có cục gạch kia mà thôi.

Tả Đăng Phong cười cười không trả lời, nếu vừa rồi tên kia chạm vào viên gạch, hắn nhất định sẽ giết chết họ, đây đồ cô ấy để lại cho hắn, trừ hắn không ai được đụng vào.

Lầu hai vẫn đại sảnh, nhưng số chiếu bạc ít hơn, Đông Tây Nam Bắc phân làm bốn khu vực, theo thứ tự mạt chược, bài chín, đổ tiểu đại, tú lơ khơ, dân cờ bạc ở đây quần áo sạch sẽ hơn, ngồi một chỗ chuyên tâm đánh bạc, không gây ồn ào, dùng toàn tiền mặt, không dùng tiền thẻ, ở đây không Diêu tỉ du đãng, vì nơi này đánh bài không cho phép có người đứng ngoài quan sát.

“Tôi mang không nhiều tiền lắm, chỉ chơi được ở đây thôi, anh biết chơi món nào?” Kỷ Toa hỏi.

“Tôi chẳng biết trò nào hết.” Tả Đăng Phong lắc đầu, hắn sống ở làng chài, gia cảnh bần hàn, lương mỗi tháng được ba đồng đại dương còn phải phụ giúp mẹ già, không tiền nhàn rỗi đánh bạc, nên chưa bao giờ đánh, quan trọng nhất hắn không thích đánh bạc, không thích mấy thứ hên xui này, hắn thích những thứ hắn có thể quyết định phương hướng phát triển, không tin vào chuyện tìm vận may.

“Vậy anh tới làm gì?” Kỷ Toa lắc đầu cười.

“Nhìn xem.” Tả Đăng Phong bình tĩnh đáp.

“Chỗ này có gì đẹp mắt mà xem!” Kỷ Toa lại bật cười, đây lần đầu cô nghe nói có người vào sòng bạc chỉ để nhìn xem.

“Tôi nghe người tôi nói đánh bài mười trận hết chín trận lừa gạt, bị thua, tôi vẫn nghĩ không phải như vậy, ít nhất có một nửa phần thắng, nhưng bây giờ tôi đã hiểu không phải như thế, bàn thứ hai hướng đông nam, cô gái mặc đồ đỏ kia giở trò quỷ, người khác một lần chỉ lấy được một quân bài, cô ta có thể lấy được hai quân, Tiểu Hồ Tử kia vậy, hắn giấu trong tay áo rất nhiều bài.” Tả Đăng Phong thuận miệng nói, phản ứng gấp chín lần người thường giúp hắn có thể nhìn thấy rõ ràng những hành động mà những người kia tự cho nhanh như chớp đó.

“Giở trò ở đây sẽ bị băm tay, anh đừng đứng ngốc ở đó, bài sắc tử đơn giản, qua chơi vài ván.” Kỷ Toa lôi Tả Đăng Phong vào chiếu bạc mé tây nam.

Trong chiếu bạc này có chỗ ngồi, hai người ngồi xuống, Tả Đăng Phong ngồi cạnh một phụ nữ trung niên mập mạp, bà ta hèn mọn nhìn hắn một rồi xoay người bỏ đi, đi rất tốt, thùng gỗ có chỗ để đặt xuống.

“Ba cục xí ngầu, tổng dưới mười tiểu, tổng trên mười đại.” Kỷ Toa giải thích cho Tả Đăng Phong.

Kỷ Toa nói xong, nhà xắc xong, chờ mọi người đặt cược.

“Mua nào?” Kỷ Toa hỏi Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong lắc đầu, không nói chuyện, không nhìn, chỉ nghe.

Liên tục vài chục trận, Tả Đăng Phong đều không nói gì, Kỷ Toa tùy tiện mua vài trận, thắng thua đều nhau.

“Đừng mua đại, mua tiểu, lần này ba con hai.” Tả Đăng Phong nghe rõ quy luật, cản Kỷ Toa đặt cược.

Kỷ Toa nghi hoặc, quyết định không mua tiểu, mà đặt hai đồng đại dương vào khu màu vàng giữa chiếu bạc.

Mở chung, ba con hai.

“Sao lần này thắng nhiều vậy?” Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn chủ sòng đẩy lại ba mươi mấy đồng đại dương.

“Ba con giống nhau chính Tiểu Báo, một bồi mười tám.” Kỷ Toa giải thích.

“Huynh đệ, lần này đặt gì?” người đàn ông khoảng bốn mươi hỏi.

“Ba con sáu.” Tả Đăng Phong cười nói.

Mở chung, ba con sáu, ai nấy kinh hô, nếu Tả Đăng Phong chỉ nói đại tiểu vậy chẳng có gì lạ, điểm quan trọng nhất chính hắn nói số của từng con.

Ván thứ ba, mười người dân cờ bạc ngồi và bàn đều mong chờ Tả Đăng Phong đặt cược.

“Một.” Tả Đăng Phong nhìn thoáng qua nhà cái, cười.

“Bao nhiêu nữa?” một dân cờ bạc hỏi.

“Không, chỉ có một.” Tả Đăng Phong lắc đầu.

Ba con xúc xắc, ít nhất phải ba điểm, Tả Đăng Phong nói chỉ có một khiến mọi người đều cảm thấy không đúng, nhưng không ảnh hưởng bọn họ mua tiểu.

Mở chung, chính một điểm, vì ba con xúc xắc chồng chất lên nhau, người đổ xúc xắc quả cao thủ.

Liên tiếp bảy ván, Tả Đăng Phong mỗi lần đều nói chuẩn xác điểm từng con xúc xắc, khiến đám dân cờ bạc ở đó đều kinh hãi, nhà đã mồ hôi đầm đìa.

Tả Đăng Phong cảm thấy không thú vị, vừa định rời đi, thấy thùng gỗ bị người bên cạnh đè xuống đất, cô gái mập mạp kia đã ngồi xuống lại rồi.

“Sáu sáu sáu.” Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát nói ba con số, mọi người điên cuồng đặt cược, Tiểu Báo vô và khó ra, tỉ lệ đặt cược rất cao, tất cả mọi người đều quyết định được ăn cả ngã về không, kể cả cô gái mập kia, ngay cả vòng tai tháo xuống.

Vừa đọc số xong, Tả Đăng Phong liền ôm thùng gỗ đứng dậy, mở chung ra, sau lưng vang lên tiếng mọi người tuyệt vọng, mở 134, toàn bộ thua sạch, nhà đại thắng.

“Tôi cố ý nói sai, vì tôi không thích cô.” Tả Đăng Phong nói với cô gái mập, rồi đi tới cầu thang, sau lưng vang dậy ồn ào “Bà mập chết tiệt”, “Đồ sao quả tạ!” “Mụ nội chết bầm”.

“Ha ha ha ha.” Tả Đăng Phong không nhịn được phì cười.

“Không ngờ anh xấu xa như vậy.” Kỷ Toa phì cười theo.

“Tôi ghét cô ta.” Tả Đăng Phong thuận miệng đáp theo, hắn vui vẻ đùa, không phải vì thắng được tiền.

“Đúng rồi, chuyện tôi nói cô nhớ phải làm, tối ngày kia tôi sẽ đi đó.” Tả Đăng Phong vẫn nhớ chuyện chính của mình.

“Cổ Chánh Trầm đã đi làm rồi.” Kỷ Toa nghiêm túc gật đầu.

“Cô có biết cách sử dụng đồ lặn không?” Tả Đăng Phong hỏi lại.

“Tôi chưa dùng qua, nhưng có người biết dùng, anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chỉ anh cách sử dụng.” Kỷ Toa nói.

“Đi, đi lên xem một chút.” Tả Đăng Phong đi lên tầng ba.

“Tiền đều thua sạch rồi, mà còn đi! ” Kỷ Toa lại bật cười, cô thấy Tả Đăng Phong có mặt thú vị, vì ghét cô nàng béo kia m hại tất cả mọi người thua tiền, ngay cả mình dính.

“Đi tầng sáu cần bao nhiêu tiền?” Tả Đăng Phong hỏi.

“Ít nhất phải có một vạn đồng đại dương.” Kỷ Toa đáp.

“Tôi có, đi.” Tả Đăng Phong đi lên cầu thang, gặp phải người kiểm tra, rút ra tờ kim phiếu một ngàn lượng hoàng kim, hoàng kim ngàn lượng tương đương mấy vạn đồng đại dương.

Càng lên cao chiếu bạc càng ít, gian phòng càng xa hoa, đồ đạc đầy đủ, thuốc lá rượu ngon tha hồ sử dụng không thu phí, tới tầng năm thì có ghế lô, cửa ra vào mỗi ghế lô đều có một hàng cô gái xinh đẹp.

“Mấy cô kia đứng đó làm gì?” Tả Đăng Phong tò mò.

“Không biết, tôi rất ít tới chỗ này.” Kỷ Toa lắc đầu.

Lên tới tầng sáu, Tả Đăng Phong nhớ tới năm đó đi Đông Bắc, hắn gặp cảnh người bán con gái, từng có người nói cho hắn biết những cô bé đó đều bị bán về phương nam, trong này có bé con, nhưng chỉ có khoảng mười ba mười bốn tuổi, cơ thể còn chưa phát dục, Tả Đăng Phong nhìn thoáng qua liền xoay người đi xuống lầu.

“Đỗ Nguyệt Sanh thật người yêu nước?” Rời khỏi sòng bạc, Tả Đăng Phong nhíu mày.

“Đúng, phần tử kháng nhật tích cực, năm nào cung cấp phần lớn kinh phí cho đảng chúng tôi. ” Kỷ Toa đáp.

“Mở sòng bạc, phá hư con nít, vẫn còn được coi người yêu nước?” giọng Tả Đăng Phong nâng cao.

“Trên thực tế, ông ấy đầu lĩnh lưu manh, nhưng chỉ cần ông ấy kháng nhật, thì chính người yêu nước.” Kỷ Toa nghiêm nghị.

“Lời này ai nói?” Tả Đăng Phong vẫy vẫy Thập Tam, Thập Tam nhảy xuống đi theo.

“Đây tôn chỉ của Quốc Dân đảng chúng tôi, Bát Lộ quân đã nói chỉ cần kháng Nhật chính là bằng hữu.” Kỷ Toa thành thật trả lời.

“Không biết tôi điên hay thế giới này điên, tôi không cần cô chuẩn bị đồ giúp tôi nữa, tôi đi ngay bây giờ…”