Chương 253: Đi Hồ Nam

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 253: Đi Hồ Nam

“Cô đi đi, bảo đội cảnh vệ xung quanh đi luôn đi, những người này có công với tôi, tôi không muốn họ bị diệt khẩu.” Tả Đăng Phong nhìn phía trời hừng đông, nói với Kỷ Toa, quanh Chu Lăng có một lớp bộ đội phòng vệ, nếu họ không rời đi, đám lính đào mộ không thể nào ra được.

“Anh định sau này làm gì? ” Kỷ Toa nhìn Tả Đăng Phong cõng thùng gỗ lên lưng.

“Đi Hồ Nam.” Tả Đăng Phong đáp, tuy thời gian không dư dả, nhưng có một số việc vẫn phải đi làm, tuy hắn không nợ Kim Châm, nhưng tình bạn không cần gì trao đổi.

“Tôi cũng phải về Hồ Nam, chúng ta cùng đường, vậy đi cùng đi.” Kỷ Toa vui mừng, cô rất yêu mến người đàn ông này, một là vì Tả Đăng Phong có tu vi kinh người, hai là vì Tả Đăng Phong hào phóng, ba là tướng mạo hắn tuấn lãng, nếu không có mái tóc hoa râm, thân hình gầy gò, thì đích thực là một người đàn ông anh tuấn.

“Chúng tôi đi tốc độ nhanh chóng, cô không theo kịp.” Tả Đăng Phong lắc đầu.

“Tôi ngồi máy bay mà.” Kỷ Toa cười.

“Máy bay!” Tả Đăng Phong lập tức hào hứng, từ lúc chào đời tới giờ hắn chưa bao giờ được ngồi máy bay.

“Máy bay!” hai mắt Thiết Hài sáng lên.

“Liên quan gì tới ông, chúng ta đâu có đi chung.” Tả Đăng Phong giả bộ mang thù.

“A Di Đà Phật, làm người không thể vong ân phụ nghĩa, lão nạp đã cứu tính mạng của cậu mà.” Thiết Hài không chịu bỏ lỡ cơ hội ngồi máy bay.

“Tôi đùa thôi, sao không đưa ông theo được.” Tả Đăng Phong thấy Thiết Hài tức giận, vội giải thích.

Tả Đăng Phong đi về phía đám Ngưu Đại Toàn, ở cùng nhau mấy ngày, cũng coi như biết nhau, sắp chia tay đương nhiên phải nói lời từ biệt.

“Đợi tới giữa trưa hẵng đi, ở ngoài vẫn còn đội cảnh giới, các người không đi bây giờ được.” Tả Đăng Phong nói với Ngưu Đại Toàn.

Ngưu Đại Toàn gật đầu, hắn biết Tả Đăng Phong không có chí tranh hùng, biết Tả Đăng Phong không thể đi cùng họ, nhưng Ngưu Đại Toàn rất bội phục Tả Đăng Phong, vì Tả Đăng Phong không bạc đãi những người giúp hắn.

Chào mọi người xong, ba người rời khỏi Chu Lăng, Tả Đăng Phong không ngờ lại có được kết quả tốt đẹp như thế này, không phải gây thêm thù oán với người trong đạo môn, như vậy thật rất tốt, hắn đã giết người quá nhiều.

Kỷ Toa và Tả Đăng Phong sóng vai đi trước, Thiết Hài không thích Kỷ Toa, nên theo sau từ xa.

Ra khỏi khu vực Chu Lăng, Kỷ Toa hạ lệnh giải tán bộ đội cảnh giới, lấy một chiếc xe từ Hàm Dương đi sân bay Tây An, Thiết Hài đã leo lên xe, nhưng không chịu nổi mùi nước hoa của Kỷ Toa nên lại nhảy xuống, nói là sẽ dùng thân pháp đi theo xe hơi, Tả Đăng Phong biết quãng đường không quá năm mươi dặm, nên không ép Thiết Hài lên xe.

Xe hơi nổ máy, Thiết Hài đi theo, tu vi ông cao thâm đã đạt cảnh giới tử khí hai phân âm dương, đi theo xe hơi không tốn sức chút nào.

“Tôi thật không hiểu nổi sao các người lại có thể nhảy cao và nhảy xa như vậy.” Kỷ Toa nhìn Thiết Hàicửa sổ xe.

“Dùng từ nhảy là không chính xác, phải gọi là lướt.” Tả Đăng Phong mỉm cười.

“Làm sao các người làm được?” Kỷ Toa vẫn luôn ôm chặt cái hộp trang sức không buông.

“Dù là thần thông Phật Môn hay pháp thuật đạo gia hay võ công môn phái, thì đều dùng điều kiện tiên quyết là tu luyện linh khí, linh khí là khí trong tự nhiên có ích cho con người, để thi triển được nhiều loại pháp môn khác nhau, con người thu khí tốt đó vào trong người, dùng máu huyết bản thân luyện hóa, để có thể khống chế dùng nó, linh khí tụ tập trong người tới một mức nhất định sẽ dẫn tới Thiên Lôi độ kiếp, độ kiếp có nghĩa là cá chép vượt long môn, vượt qua được là có thể phóng linh khí trong cơ thể ra ngoài, như Thiết Hài dùng pháp thuật khinh thân hoặc nhún chân lấy đà vọt lướt, là vì bản thân có đủ lực để lên không, lên không rồi phóng linh khí ra để giảm bớt sức nặng, nên mới có thể lướt cách mặt đất ở một độ cao nhất định.” Tả Đăng Phong giải thích tỉ mỉ, hắn kiên nhẫn như vậy là vì câu nói đêm qua của Kỷ Toa làm hắn hài lòng.

“Thiên kiếp là cái gì?” Kỷ Toa tò mò.

“Dù là con người hay ngoại tộc tu hành, khi tu vi đạt tới trình độ nhất định sẽ được Thiên Lôi rửa tội, nếu tiếp nhận được Thiên Lôi, Thiên Lôi sẽ giúp linh khí trong cơ thể người độ kiếp càng thêm tinh thuần, giúp tu vi tăng tiến, nếu không chịu nổi Thiên Lôi, sẽ có hai kết quả, một là bị Thiên Lôi đánh chết, hai là bị Thiên Lôi đả thương, thường là phải chết, số người độ kiếp không thành mà còn sống thì không tới một phần mười.” Tả Đăng Phong đáp.

“Động vật cũng tu hành được?” Kỷ Toa hứng thú hẳn lên.

“Ừ, nhưng khó hơn con người nhiều, con người có tay có chân, có thể bắt quyết, động vật không làm được, con người có sư phụ và sư môn tích lũy kinh nghiệm giúp dễ dàng hơn trên con đường tu hành, động vật không có, hơn nữa đại đa số động vật có tuổi thọ ngắn hơn con người, thời gian cho chúng tu hành có hạn, mà thật ra gọi là tu hành cũng không chính xác, chúng không phải cố ý tu hành, mà chỉ là do cơ duyên xảo hợp tụ tập được một số lượng linh khí nhất định, một ít linh khí này làm chúng thông minh hơn đồng loại, làm chúng cảm nhận được sự biến hóa của bản thân, nên muốn tiếp tục, thời gian lâu dài sẽ trở thành có linh tính.” Tả Đăng Phong đáp.

“Loại động vật gì dễ thành tinh nhất?” Tả Đăng Phong càng giải thích, Kỷ Toa càng hiếu kỳ.

“Rắn, rùa, nhím có tuổi thọ dài, nhưng tu được hay không còn phải xem cơ duyên, trong giới tự nhiên có vài chỗ linh khí rất nhiều, nếu chúng ở được đúng những nơi đó xây tổ sinh sống, thì có thể trong lúc vô hình lấy được lợi ích, giống như quả cầu tuyết, vô tình xuất hiện một quả cầu tuyết nhỏ, nhưng càng lăn nó sẽ càng lớn, tới khi lớn tới một độ nhất định, động vật cũng vậy, chúng có linh tính, có linh tính mới có ý thức làm cho quả cầu tuyết càng ngày càng lớn, nghĩa là tụ tập linh khí càng ngày càng nhiều.” Tả Đăng Phong đáp.

“Tôi hiểu rồi, a, đúng rồi, hồ ly và Hoàng Thử Lang có phải là rất dễ thành tinh không?” Kỷ Toa lại hỏi, Tả Đăng Phong giải thích rất đơn giản, dễ hiểu.

“Hồ ly rất thông minh, nên chúng rất dễ thành tinh, nhưng Hoàng Thử Lang thì không thông minh, so với hồ ly chúng kém rất xa, nếu coi hồ ly là tiểu thư khuê các, thì Hoàng Thử Lang chỉ là người đàn bà chanh chua đầu đường xó chợ, đặc điểm lớn nhất của Hoàng Thử Lang là khoái khoe khoang, chúng chỉ thích làm chuyện xấu, thường thấy nhất chính là nhập vào thân con người, nhưng có đôi khi vì tu vi không đủ, nhập vào thân người rồi lại không tìm ra cách quay về bản thể được, nên tới khi bản thể tử vong, nó chỉ có thể sống bám vào thân người.” Tả Đăng Phong cười.

“Có lý.” Kỷ Toa liên tục gật đầu.

“Có lý, cô thì biết cái gì mà bảo có lý.” Tả Đăng Phong liếc một cái.

“Thần thoại thường kể hồ ly đều biến thành mỹ nữ đi hấp dẫn người, nhưng chưa bao giờ nghe Hoàng Thử Lang biến thành người, nên anh nói Hoàng Thử Lang ngu hơn hồ ly là có lý.” Kỷ Toa đáp.

Tả Đăng Phong phì cười, Kỷ Toa tuy không hiểu được những chuyện này, nhưng lại có thể thông qua truyện kể thần thoại tìm ra được ít mánh khóe, chuyện khó vậy mà cũng làm được.

“Vậy nếu gặp mấy con vật này, anh xử lý thế nào?” Kỷ Toa lại hỏi.

“Tôi có tử khí hộ thể, chúng thấy tôi là co giò chạy cho xa rồi, nên làm gì mà tôi gặp phải, nếu lỡ có gặp thì cũng giáo huấn một chút rồi bỏ qua, dù sao chúng tu được đạo hạnh cũng không dễ.” Tả Đăng Phong khẽ phẩy tay.

“Anh dễ tha thứ cho động vật hơn con người.” Kỷ Toa cảm thán, Tả Đăng Phong trong ấn tượng của cô là tàn nhẫn cay nghiệt khó có thể ở chung, mỗi lần ở chung với hắn cô đều phải rất cẩn thận.

“Động vật không cản đường của tôi, càng không tìm cách hại tôi, sao tôi phải hà khắc với chúng chứ.” Tả Đăng Phong vuốt ve lưng Thập Tam.

“Anh có thấy quỷ chưa? ” Kỷ Toa cực kỳ thông minh, thấy cảm xúc của Tả Đăng Phong trở nên xấu, vội chuyển đề tài.

“Thấy rồi, chẳngchỉ là chút khí tức bất lương, bình thường không có hại người.” Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.

“Tả Đăng Phong, tôi có một ý nghĩ, không phải anh đang phải đi tìm cái gì sao, chúng tôi có thể phái quân đội toàn lực hỗ trợ anh.” Kỷ Toa không bỏ qua thời cơ đưa ra đề nghị.

“Điều kiện là tôi làm việc cho các người, đúng không?” Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Kỷ Toa.

“Không phải lúc nào cũng có nhiệm vụ, ngẫu nhiên mới thi thoảng có một số việc cần phải nhờ anh xử lý, còn bình thường anh luôn được tự do.” Kỷ Toa cũng không giấu diếm.

“Tôi định tới một vùng núi xa xôi, các người không giúp gì được, vấn đề này dừng ở đây đi, sau này đừng nhắc lại nữa.” Tả Đăng Phong lắc đầu, thời gian hắn vốn không nhiều, không cần phải lãng phí vì những người không liên quan.

Kỷ Toa còn muốn nói, nhưng thấy đã tới nơi náo nhiệt thì không nói nữa, bảo lái xe đỗ xe, mời Tả Đăng Phong đi ăn cơm, Tả Đăng Phong mấy ngày nay chưa hề được ăn uống đàng hoàng, nên không từ chối.

Kỷ Toa định đi vào một tiệm cơm cao cấp, nhưng Tả Đăng Phong cản cô lại, chuyển sang một nhà hàng nhỏ đối diện, một là vì hắn không thích ầm ĩ, hai là vì hắn lo ngại Kỷ Toa, cảm giác lo lắng này chỉ là do bản năng, chứ không có căn cứ, vì Kỷ Toa không có lý do hại hắn.

Thiết Hài không tụt lại phía sau, nhưng ông không muốn ngồi ăn chung bàn với Kỷ Toa, ông không thích Kỷ Toa, càng không ưa quân phục cô đang mặc, ông cực kỳ căm ghét quân đội.

Cơm trưa ăn xong, đi tới sân bay, Kỷ Toa lúc tới là đi bằng máy bay quân dụng, nhưng cấp bậc cô không đủ, nên không được ngồi chuyên cơ, muốn đi máy bay thường thì vướng phải Tả Đăng Phong và Thiết Hài, phi trường lại khinh thường con mèo và con chuột của Tả Đăng Phong và Thiết Hài, cũng không biết phải xử lý chúng ra sao.

Kỷ Toa đành phải gọi điện thoại nhờ cấp trên can thiệp, Thiết Hài tính tình ôn hòa, không được ngồi máy bay thì chỉ thấy tiếc thôi chứ không muốn làm người khác khó chịu, nhưng Tả Đăng Phong lại khó chịu vì nhân viên văn phòng sân bay nhìn hắn và Thiết Hài vẻ rất miệt thị, nên bắn ra Huyền Âm hàn vụ, đi ngang văn phòng xong thì nơi đó cũng biến thành một hầm băng.

“Tôi là Tả Đăng Phong, lập tức phái một chiếc chuyên cơ cho tôi bay đi Hồ Nam, nếu không tôi giết sạch tất cả các người.” Tả Đăng Phong cao giọng lạnh lùng.

Kỷ Toa nhíu mày, Tả Đăng Phong làm vậy khác gì cậy tài khinh người, không coi ai ra gì, thậm chí cuồng vọng mà nông cạn, nhưng chiêu đe dọa này lại hiệu quả, sân bay lập tức sắp xếp, nửa tiếng sau là họ có thể bay.

“Có cần phải làm cứng như vậy không? ” Kỷ Toa ngồi xuống nói nhỏ.

“Tôi không có nhiều thời gian.” Tả Đăng Phong liếc Kỷ Toa, mỗi việc hắn làm đều có nguyên nhân, chuyện này cũng không ngoại lệ, hắn muốn nhanh chóng chạy tới Hồ Nam, vì hắn biết Đỗ Thu Đình đánh không lại Trương Hoằng Chính…