Chương 129: Thật không biết xấu hổ

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 129: Thật không biết xấu hổ

“Biến là có ý gì? Là tòa tháp này chính là kim kê? Hay tòa tháp này chính là do kim kê biến ra?” Tả Đăng Phong nhíu mày, cả hai khả năng này đều khó tiếp nhận.

“Không rõ, nhưng ánh mắt của cô ấy không giống nói dối.” Ngọc Phất nhìn cô gái kia.

“Cô ấy luôn nói dối đấy, ba ngàn năm trước chưa có giấy, làm sao có thư?” Tả Đăng Phong cười, hắn hy vọng cô kia không đoán được nội dung nói chuyện của hai người

“Tại sao cô ấy phải nói dối?” Ngọc Phất hỏi.

“Nói dối không phải lúc nào cũng là ác ý, cũng có thể là do cảnh giác, ai cũng có tính cảnh giác, chúng ta là người lạ đối với cô ấy, cô ấy không tin chúng ta cũng là chuyện bình thường.” Tả Đăng Phong nói.

“Cậu định làm sao đây?” Ngọc Phất hỏi, trên thực tế Ngọc Phất cũng không phải là người không có chủ kiến, nhưng hai người đi chung, dù sao cũng phải có một người định đoạt, Ngọc Phất bội phục suy nghĩ sâu xa của Tả Đăng Phong, nên tự nguyện nghe theo lời hắn.

“Quen thuộc và tin tưởng cần phải có thời gian, nói với họ, từ sáng mai tôi sẽ bắt đầu tìm kiếm, dù có tìm được kim kê hay không, tôi cũng sẽ dẫn bọn họ ra ngoài.” Tả Đăng Phong lát nói.

Ngọc Phất hiểu ý Tả Đăng Phong là muốn làm cho hai người này cảm động, nên gật đầu phiên dịch lại, hai người nghe vậy càng vui vẻ, liên tục gật đầu.

“Bảo họ đi nghỉ đi, chúng ta đi thôi.” Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Ngọc Phất, “Làm phiền người.”

“Không có gì.” Ngọc Phất quay sang nói với hai người kia. Hai người rời khỏi cửa, chàng trai lên lầu một, cô gái lên lầu hai. Tả Đăng Phong nghiêng tai lắng nghe, thấy chàng trai kia nằm trằn trọc, còn cô gái sau khi lên lầu thì không tạo ra âm thanh nào nữa, chắc để nguyên quần áo mà ngủ.

“Cậu đang nghĩ gì?” Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong mãi nhíu mày không nói, thì hỏi.

“Tôi cảm giác có nhiều chỗ không đúng, nhưng lại nghĩ không ra nó nằm ở chỗ nào.” Tả Đăng Phong lắc đầu.

“Tôi cũng có cảm giác này, nếu lâu rồi không nhìn thấy người ngoài, họ phải rất sợ hãi mới đúng, nhưng họ lại có vẻ không sợ mấy.” Ngọc Phất gật đầu.

“Có lẽ chúng ta suy nghĩ quá nhiều. Hoàn cảnh sống của họ khác hẳn với chúng ta, nên có lẽ suy nghĩ cũng khác chúng ta, chúng ta không thể dùng tư duy bình thường để phỏng đoán họ.” Tả Đăng Phong nói.

“Cũng có lý.”

Thời tiết bên trong và bên ngoài trận pháp giống nhau, mùa đông nhiệt độ xuống rất thấp, Ngọc Phất chỉ mặc mỗi một lớp đạo bào, đành phải vận chuyển linh khí chống đỡ cái lạnh. Tả Đăng Phong thấy thế thì do dự, hắn rất muốn cởi áo choàng đưa cho Ngọc Phất, nhưng động tác này đã bị vô số nam giới giả dối sử dụng, Tả Đăng Phong không muốn mình bị cho là giống họ, nhưng mình mặc áo bông mà để cho phụ nữ bị lạnh, thì rất kỳ cục, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cởi áo choàng ra phủ lên vai Ngọc Phất.

“Trong lúc cậu đang do dự không biết có nên cởi áo choàng ra không, tôi cũng nghĩ tới điều đó đấy.” Ngọc Phất cười, không cự tuyệt ý tốt của Tả Đăng Phong.

“Ha ha.” Tả Đăng Phong cười to thoải mái, Ngọc Phất thẳng thắn khiến hắn rất thích, và rất bội phục sự thông minh của cô.

“Cười cái gì, tôi tới đây là để giúp cậu, cậu không trả thù lao còn chưa tính, không cho ăn uống, không cho chỗ ở, tôi cũng không so đo với cậu, nhưng nếu cậu keo kiệt cố giữ lại áo choàng, tôi sẽ giận thật đó.” Ngọc Phất giả bộ nghiêm nghị.

“Người có biết ngọc trâm trên đầu người trị giá bao nhiêu tiền không?” Tả Đăng Phong ra dáng con buôn.

“Đúng rồi, hỏi cậu một vấn đề, phải thành thật trả lời tôi.” Ngọc Phất nói.

“Hỏi đi.” Tả Đăng Phong khoát tay. Chu vi trận pháp chỉ có ba trăm dặm, kim kê đã ở trong này, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra, nên tâm tình Tả Đăng Phong rất tốt.

“Nếu cậu tìm được đủ sáu con vật âm rồi, nhưng không thể làm cô ấy sống lại được, thì cậu sẽ làm gì?” Ngọc Phất nhẹ giọng hỏi.

“Câu hỏi này cũng đã từng có người hỏi tôi, tôi cũng đã trả lời rồi.” Tả Đăng Phong cười.

“Tôi sẽ đi theo giúp cậu tìm đủ sáu con vật âm, nếu có thể làm cô ấy sống lại, tôi sẽ đi ngay. Nhưng nếu đem hết toàn lực mà vẫn không thành, thì cũng coi như cậu không phụ lòng cô ấy.” Ngọc Phất nói.

“Phụ nữ ai cũng rụt rè, mà người cũng quá trực tiếp đi a.” Tả Đăng Phong cười.

“Tôi lớn hơn cậu một tuổi mà, hai mươi tám mà còn rụt rè thì là giả dối.” Ngọc Phất cũng cười.

“Tình cảnh của tôi và Đỗ Chân Nhân cũng tương tự nhau mà, sao người không vừa ý anh ấy mà lại vừa ý tôi?” Tả Đăng Phong hỏi. Nếu đã ngả bài, thì dứt khoát nói trắng ra a, để sau này không còn bị mập mờ ám muội.

“Cậu không giống anh ấy. Anh ấy để tang vợ xong thì trở thành chưởng giáo, còn cậu lại vì một tia hi vọng mơ hồ mà bôn ba khổ sở khắp nơi đi tìm. Anh ấy vừa nhìn thấy tôi đã động tâm, động tâm chính là phản bội người đã chết. Còn cậu lại không hề có chút tà ý nào với tôi, dù có ở cùng một chỗ với tôi, thì cũng là tôi kéo cậu quay đầu lại.” Ngọc Phất cố gắng nói thật bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn rung rung, chứng tỏ trong lòng cô không hề bình tĩnh.

“Đỗ Chân Nhân sở dĩ không bôn ba khắp nơi là bởi vì anh ấy pháp thuật cao thâm, hiểu rõ âm dương, không làm chuyện dư thừa. Không giống tôi, lừa mình dối người, biết không thể làm mà vẫn làm. Người đề cao tôi quá, sao người biết tôi không có tà niệm với người, hồi nãy đi trên đường tôi cố ý đi đằng sau ngắm mông ngắm đùi của người đó, người có biết không?” Tả Đăng Phong lắc đầu, mỗi người đều có ý nghĩ xấu, nhưng dám nói thẳng ra như vậy chắc cũng chỉ có một mình Tả Đăng Phong, hắn cố tình làm vậy để chứng tỏ mình là người xấu, để Ngọc Phất tỉnh ra.

Tả Đăng Phong vừa nói xong, Ngọc Phất đỏ bừng mặt, thở mạnh một cái. Dù tính cô thẳng thắn, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, đây là lần đầu tiên được nghe những lời không biết xấu hổ như vậy. Tả Đăng Phong mặt mũi vui vẻ nhìn cô, trong lòng rất thoải mái, nói ra được lời thật lòng, khỏi phải lo che che giấu giấu.

“Quả thật là chủ tà tất có tớ sắc, nhìn con mèo của cậu đi!” Ngọc Phất dời tầm mắt.

Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn lên, rồi cau mày, không biết tại sao Thập Tam lại nhảy lên lầu hai, trên tầng này có một cái cửa sổ nhỏ, bé xíu, trông chừng là ô cửa thông gió thì giống hơn. Thập Tam đang vểnh mông, cắm đầu dòm vào trong cái ô thông gió đó.

“Thập Tam, quay về cho tao!” Tả Đăng Phong quát to, con mèo này thật là tò mò.

Thập Tam thụt đầu về, xoay người nhảy xuống chạy về cạnh Tả Đăng Phong.

“Mặt mũi tao bị mày làm mất hết rồi.” Tả Đăng Phong dở khóc dở cười.

Thập Tam nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong, xoay người lại muốn lên lầu, Tả Đăng Phong vội ôm lấy nó.

“Mèo với chủ thật giống nhau, mặt mũi xấu xa.” Ngọc Phất bị cử động của Tả Đăng Phong và Thập Tam chọc, không nhịn được bật cười.

“Thôi, từ nay đừng nói chuyện này nữa. Năm đó vợ tôi vì cứu tôi mà mất hết máu đến chết, dù thế nào tôi cũng phải báo đáp cô ấy. Người rất đẹp, pháp thuật cao siêu, tính tình lại tốt, sau này sẽ tìm được người thật lòng với mình, chúng ta chỉ có thể làm bạn bè tốt với nhau mà thôi. ” Tả Đăng Phong cố gắng chấm dứt chủ đề.

“Sau này sẽ có rất nhiều hung hiểm, một mình cậu khó xoay sở lắm, tôi sẽ đi tìm với cậu, nhưng cậu phải hứa với tôi, bất kể kết quả sau cùng như thế nào, cũng không thể tán công tự vận.” Ngọc Phất nhíu mày một lúc, cười yếu ớt.

“Trịnh Bản Kiều có câu ‘đâu phải muốn là có thể hồ đồ’, đôi khi tôi cũng nghĩ hồ đồ, đáng tiếc tôi không phải là người hồ đồ, cũng không thể lừa mình dối người giả bộ hồ đồ, tôi biết người muốn kéo dài thời gian để tôi thay đổi chủ ý, nhưng tôi đã nhìn ra, thì không thể để người làm được điều ấy. Tôi hiểu rõ ý tốt của người, nhưng tôi không thể để người đi theo tôi, nói thật, hiện giờ tôi đang cố gắng khắc chế chính mình, nếu người đi theo, sớm muộn sẽ có một ngày tôi không khống chế được nữa. Chuyện của tôi tôi sẽ tự mình xử lý, người đừng đi với tôi.” Tả Đăng Phong phủ quyết.

Tả Đăng Phong nói xong, Ngọc Phất không nói gì nữa, nhưng nét mặt lại hiện ra vui vẻ.

Hai người im lặng, tựa lưng vào tảng đá nhắm mắt dưỡng thần, họ phải chặn ở đây vì sợ hai người bên trong đi ra ngoài mất.

Tới gần sáng sớm, Ngọc Phất lay Tả Đăng Phong dậy.

“Gì thế?” Tả Đăng Phong mở to mắt.

“Nghe đi.” Ngọc Phất đỏ mặt, chỉ vào thạch lâu.

Tả Đăng Phong nghiêng tai lắng nghe, cau mặt.

“Người bảo tôi nghe cái này?” Tả Đăng Phong khó hiểu nhìn Ngọc Phất, trong thạch lâu chỉ có tiếng mút mát đê mê.

“Bình thường không?” nét mặt Ngọc Phất càng thêm chán ghét.

“Cái này, nếu là vợ chồng thì cũng bình thường, nhưng họ hình như là chị em mà.” Tả Đăng Phong cũng có cảm giác buồn nôn.

“Tôi không hỏi cái này, ý tôi là sao họ còn có thể có tâm tư làm thứ việc này?”

“Có thể do áp lực của hoàn cảnh sống ở đây.” Tả Đăng Phong vò đầu, hắn nói mà hắn còn thấy vô lý, nhưng ngoài ý đó thì chẳng còn ý nào giải thích được tại sao mới sáng sớm mà hai người kia lại làm chuyện này.

” Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết họ.” Ngọc Phất nghiến răng, phạm luân thường đạo lý ai mà chịu được.

“Cái này sau này hãy nói, lát nữa họ ra người đừng làm gì cả, hỏi tình hình kim tháp trước đã.” Tả Đăng Phong trấn an.

Ngọc Phất gật đầu, hai người thính lực đều cực kỳ nhạy cảm, tuy không nhìn thấy nhưng có thể nghe thấy, nên cả hai đều cảm thấy xấu hổ, Thập Tam lại còn định nhào lên rình coi lần nữa, Tả Đăng Phong vội lao theo túm nó trở về.

Không lâu sau, thanh âm xấu hổ ấy cũng dừng, hai chị em kia đi xuống lầu. Ngọc Phất hít sâu mấy hơi, lấy lại tinh thần, đi tới nói chuyện với họ.

“Cô ấy nói tòa kim tháp này là do kim kê biến ra, kim kê ở trong đó, cô ấy biết lối vào.” Ngọc Phất xoay người lại nói với Tả Đăng Phong.

“Bảo họ dẫn đường.” Tả Đăng Phong đáp. Hắn đương nhiên không tin kim kê có thể biến ra một cái tháp to đến thế, nhưng tin kim kê ở trong tháp.

Ngọc Phất dịch lại, hai chị em gật đầu đáp ứng, đi về phía tây, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất đi theo sau.

Một lát sau, bốn người đến bên dưới kim tháp, Tả Đăng Phong sờ tay vào lớp kim loại kia, phát hiện nó khác với suy đoán ban đầu. Kim loại này tuy rất giống vàng, nhưng lại không phải vàng, vì vàng rất mềm, còn thứ này rất cứng.

Cửa vào kim tháp nằm ở cạnh tam giác phía nam, đối diện cửa thành, cửa vào chỉ có một cánh, gắn với tháp bằng một cái chốt rất to, một sợi xích thô to buộc chặt, đầu xích không có khóa, mà được bắt dính luôn vào tháp.

Tả Đăng Phong và Ngọc Phất cùng phát lực bứt xích ra, nhưng thử mấy lần đều không thành công.

“Cái xích này chắc quá, chúng ta không có vũ khí, làm sao…” Ngọc Phất u sầu.

“Ai bảo tôi không có vũ khí?” Tả Đăng Phong bĩu môi, tay phải khẽ vung, Huyền Âm chân khí bắn ra, đóng băng sợi xích. Huyền Âm chân khí có thể khiến nhiệt độ hạ thấp đến bao nhiêu thì Tả Đăng Phong chưa kiểm tra bao giờ, nhưng hắn biết đột nhiên trở lạnh sẽ làm tất cả vật chất biến giòn, kim loại cũng không ngoại lệ.

Tả Đăng Phong nắm lấy sợi xích kéo mạnh, một tiếng rầm, sợi xích đứt ngang, bao tay Huyền Âm giúp hắn không bị ảnh hưởng bởi cái lạnh trên thân xích.

Ném xích sang bên, Tả Đăng Phong đẩy rộng cửa, cánh cửa kẽo kẹt mở dần ra.

“A Di Đà Phật, tìm được hai người rồi. ” Tiếng Thiết Hài bất chợt vang lên, Tả Đăng Phong quay đầu nhìn lại, thấy Thiết Hài đang chạy tới, trông lão vô cùng chật vật, bộ tăng bào cũ bị đốt cháy tả tơi, tóc cũng bị đốt nham nhở.

Ngọc Phất mím miệng cười nhìn Tả Đăng Phong, ý là Thiết Hài bị đốt thành thế này chính là do vụ phóng hỏa của Tả Đăng Phong.

“A Di Đà Phật, cho tôi miếng nước.” Thiết Hài chạy tới kéo Tả Đăng Phong đòi nước uống.

“Sao ông lại bị thế này?” Tả Đăng Phong đưa nước, cửa kim tháp đã mở, Đăng Phong cũng không vội đi vào, càng không lo kim kê bên trong chạy ra, mà có chạy ra thì càng tốt, đỡ phải đi vào khó khăn.

“A Di Đà Phật, cứu hoả như cứu mạng a.” Thiết Hài uống ừng ực.

Tả Đăng Phong và Ngọc Phất mỉm cười lắc đầu, chắc chắn hòa thượng điên này cả đêm qua chỉ lo đi cứu hỏa.

“Ô, tụi mày từ đâu ra thế? Đẹp quá!” Thiết Hài buông bình nước, nhìn cô gái.

Tả Đăng Phong kinh hãi biến sắc, Thiết Hài tuy điên, nhưng chưa bao giờ nghe nói có hứng thú với nữ giới, sao hôm nay lại có cử chỉ điên rồ thế này.

Ngọc Phất giật mình không thua gì Tả Đăng Phong, hai người hai mặt nhìn nhau, cùng ngây người.

“Đẹp, thật là đẹp quá, mày có bay được không?” Thiết Hài cũng không thèm nhìn hai người, mà hiếu kỳ đi về phía cô gái trẻ.

“Đại sư, ông là người xuất gia, sao có thể nói với một cô gái như thế?” Tả Đăng Phong tiến lên kéo áo Thiết Hài.

“Cô gái nào, đây là chim chóc mà, hai người không thấy à?” Thiết Hài kêu lên, chỉ vào cô gái, “Nhìn cái đầu chim của nó này, cái đuôi kìa, ố, trên vuốt sao lại có cái vòng vàng thế nhỉ?”

Thiết Hài là người điên, nên Tả Đăng Phong và Ngọc Phất không để ý hai câu nói trước của lão, nhưng câu cuối vừa ra khỏi miệng, hai người liền cảm thấy kỳ quặc, lập tức cùng xoay đầu sang, chỉ thấy cô kia đã mang theo chàng trai xông ào vào trong kim tháp, cánh cửa tháp lập tức đóng sập lại, chặn ba người ở bên ngoài.

Thiết Hài bóp cổ tay thở dài, lại để một con chim đẹp chạy mất rồi.

Ngọc Phất ngớ người, không kịp phản ứng.

Tả Đăng Phong khiếp sợ và phẫn nộ, đến lúc này rốt cục hắn đã hiểu vì sao Thập Tam lại thấy hứng thú với cô gái kia, rốt cục đã hiểu vì sao cô ta lại dùng miệng hứng lấy dương tinh, chính là để tạm thời che giấu khí tức âm tính của bản thân âm chúc kim kê của mình, khiến Thập Tam không nhìn ra được chân thân của nó.

“Thật không ngờ lại bị một con gà đùa bỡn.” Một lát sau, Ngọc Phất cười khổ.

“Cmn, chắc chắn có một ngày sẽ nhổ sạch lông nó…”