Chương 216: Bên dưới Vương lăng

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 216: Bên dưới vương lăng

Tả Đăng Phong cảm nhận được mình đang bóp nát trái tim của Đằng Khi Chính Nam, trái tim vỡ, máu không còn chảy đến toàn thân, Đằng Khi Chính Nam xụi lơ, ánh mắt bắt đầu tán loạn.

“Mày, mày vĩnh viễn…” Đằng Khi Chính Nam nhúc nhích môi, cố nói.

“Con dê đó không còn xài được, mày cứ giữ lại mà xài!” Tả Đăng Phong cười, rút tay ra, phóng Huyền Âm chân khí đóng băng đầu của Đằng Khi Chính Nam, biến chưởng thành quyền đánh vỡ đầu Đằng Khi Chính Nam, không giết thì thôi, giết thì phải chắc chắn chết.

Ninja áo trắng quát mắng ba tên công binh phản ứng chậm chạp, vung võ sĩ đao vọt tới.

Máu của Đằng Khi Chính Nam làm Tả Đăng Phong cảm nhận được khoái ý của sự báo thù, Đằng Khi Chính Nam là kẻ đầu sỏ hại chết Vu Tâm Ngữ, bây giờ dù có mở miệng một tiếng Tả tiên sinh hai tiếng Tả tiên sinh, cũng không thể che dấu bản tính tàn nhẫn và đáng ghê tởm của hắn, trên đùi Tả Đăng Phong vẫn còn dấu đao cắm ngoáy, chính là năm đó Đằng Khi Chính Nam lưu lại cho hắn, vết sẹo vẫn còn, làm sao quên được.

Nếu một người có rất nhiều thứ, mất đi một thứ thì sẽ thấy không sao, nhưng ba năm trước Tả Đăng Phong mất việc, mẹ mất, hai chị gái lại lừa gạt hắn, hắn không còn gì trong đời, chỉ còn lại Vu Tâm Ngữ, hắn chỉ muốn cùng Vu Tâm Ngữ bên nhau cả đời, nhưng Đằng Khi Chính Nam lại hủy diệt thứ duy nhất mà cũng là tất cả của hắn, người yêu ôn nhu chung thủy vĩnh viễn đi xa, sinh hoạt an bình vui vẻ không còn, lúc đó tuy hắn hận Đằng Khi Chính Nam thấu xương nhưng không tuyệt vọng, vì hắn vẫn còn lưu luyến với cuộc sống, nhưng khi đám thôn dân để mặc hắn trọng thương bỏ đi, hắn đã tuyệt vọng triệt để, hắn biết trên đời sẽ không còn ai đối xử với mình như Vu Tâm Ngữ, Vu Tâm Ngữ tốt với hắn, nên hắn tốt lại với Vu Tâm Ngữ, người đời bỏ mặc hắn, sao hắn không bỏ được bỏ mặc người đời, chẳng lẽ bỏ quên Vu Tâm Ngữ đi yêu thương những người kia mới là đúng?

“Chó sủa ồn ào gì?” Tả Đăng Phong quay sang nghênh chiến ninja áo trắng, ninja áo trắng thấy hắn xoay người, võ sĩ đao bổ tới, Tả Đăng Phong lướt ngang, đánh ngã ba công binh đang nhắm súng lục vào hắn.

“Ba két nhã đường.” Ninja áo trắng mắng to, võ sĩ trên đao chém xuống, chém trái chém phải, tu vi hắn vốn đã không thấp, khi nổi giận tốc độ lại càng nhanh, lại càng có thêm linh khí của bản thân, khiến Tả Đăng Phong không dám dùng bao tay Huyền Âm bắt binh khí của hắn, chỉ thể dùng thân pháp tránh né, chờ thời cơ.

Con người một khi tức giận, tốc độ và sức mạnh sẽ đều tăng, nhưng người tức giận đầu óc không tỉnh táo, nên Tả Đăng Phong nhanh chóng tìm được thời cơ tóm lấy võ sĩ đao, nắm chặt lấy sống đao.

Tả Đăng Phong lập tức phóng Huyền Âm chân khí đóng băng thanhđao, ninja áo trắng thấy không ổn, vội bỏ đao lùi lại, rút một nắm ám khí chữ thập nơi eo ném ra, ngăn cản Tả Đăng Phong đuổi theo.

Ám khí chữ thập của ninja Nhật Bản luôn có độc, Tả Đăng Phong vừa chựng lại, ninja áo trắng đã thi triển độn pháp che dấu thân ảnh của mình.

Tả Đăng Phong lập tức vọt tới cửa ra vào chặn đường ra, dùng Âm Dương Quyết cảm giác vị trí của đối phương, hắn có thể khẳng định ninja áo trắng vẫn còn ở trong phòng, nhưng khí tức rất phiêu hốt, cho thấy hắn liên tục di chuyển, Tả Đăng Phong cười nhạt, tên Tác Ni này thật không ngốc, biết cố định trốn một chỗ sẽ bị hắn phát hiện.

Khi lâm trận đối địch, thực lực và tâm trí đều quan trọng, Tả Đăng Phong phân tích tình hình rất nhanh, ninja áo trắng sau khi ẩn tàng không ném phi tiêu nữa, chứng tỏ hắn sợ làm lộ vị trí của mình, cho thấy hắn đang sợ hãi, nhưng hắn sợ cũng phải, vì trên đời chỉ có một bao tay có thể phát ra cực âm hàn khí Huyền Âm, bao tay đó đang nằm trên tay Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong định đi ra, đóng cửa lại nhốt tên kia ở trong này, nhưng khi nhìn thấy thùng gỗ mình còn bỏ lại trong phòng và cánh tay trái của Đằng Khi Chính Nam thì hắn đổi ý, cây trường thương trong tay bức tượng vàng làm hắn nảy ra một ý, ninja áo trắng linh khí tu vi không thấp, e ngại hắn là vì sợ Huyền Âm chân khí của hắn mà thôi, khi đã sợ đương nhiên hắn sẽ tìm đường chạy trốn, nếu đã vậy thì cho hắn ra, đỡ phải chó cùng rứt giậu.

Tả Đăng Phong nghiêng người vọt sang bên trái, ninja áo trắng đang ở chỗ này, nhưng Tả Đăng Phong biết khi hắn nhào tới nơi, ninja áo trắng đã kịp tránh ra, nhưng đây chính là điều hắn muốn, hắn muốn mở đường cho ninja áo trắng đào tẩu.

Quả nhiên, Tả Đăng Phong bổ nhào đến, ninja áo trắng lập tức di động ra cửa lớn, Tả Đăng Phong lập tức vọt ngược lại để tạo áp lực tâm lý cho ninja áo trắng, để hắn càng sợ, bỏ chạy càng nhanh, nếu để tên kia thoải mái quá, sẽ có thời gian đụng tới chốt đóng mộ thất, làm hắn trở thành bị động.

Tả Đăng Phong vọt tới cửa, cảm nhận được ninja áo trắng lùi lại, nhưng hắn lại giả vờ không cảm thấy, nhìn chung quanh mộ thất, rồi bước tới rút thanh trường thương trong tay kim tượng, giơ thẳng tay ném, hắn dùng hết toàn lực, trường thương bay cực nhanh, xuyên thủng ngực ninja áo trắng.

Ninja áo trắng bị thương, độn pháp lập tức mất đi hiệu lực, Tả Đăng Phong cấp tốc vọt tới, Huyền Âm chân khí bắn ra, đóng băng ninja áo trắng còn đang trợn mắt.

Trong phòng chỉ còn một mình Tả Đăng Phong là người sống, hắn không chút do dự, trở lại mộ thất cởi bao tay Thuần Dương ra khỏi tay Đằng Khi Chính Nam, may mà nó rơi vào tay Đằng Khi Chính Nam, nếu rơi vào tay cao thủ, hắn đã gặp trở ngại lớn rồi.

Cất kỹ bao tay Thuần Dương, Tả Đăng Phong đổ hết lương khô trong thùng gỗ, chọn lấy những món đồ táng tinh mỹ nhất nhét vào, hắn muốn tặng một món quà lớn cho Cửu Châu Tôn Phụng Tiên, tuy động cơ kết giao của Tôn Phụng Tiên không thuần khiết, nhưng hắn đã giúp cho Tả Đăng Phong.

Đeo lại thùng gỗ lên lưng, Tả Đăng Phong tới bên giường đồng nhìn xuống dưới, thấy lớp đá viền bên trong hố là đá xanh để lót bên trong mộ thất, hắn hiểu ra chuyện gì đã xảy ra trong lăng mộ. Thời Thương Chu không xây mộ phần, mà chôn sâu xuống đất. Đến thời Đường lăng mộ có mộ phần, có khung đỉnh, nhưng không cao. Lăng mộ này phân biệt hai tầng là bụi gạch và đá xanh, cho thấy phần mộ của Đường triều được kiến tạo bên trên cổ mộ của Chu Triều.

Giải thích hợp lý duy nhất cho việc Lý Thuần Phong xây dựng lăng mộ Lý Nguyên Cát bên trên cổ mộ của Chu Triều chính là để hứng lấy linh khí của dương tính thổ cẩu bên trong cổ mộ Chu Triều, ông ta không chuyển cổ mộ Chu Triều ra ngoài chắc bởi vì không phá được trận pháp vây thổ cẩu. Ông ta tinh thông phong thủy, nhưng không tinh thông trận pháp cũng như cách phá giải, sự thật có phải như vậy hay không Tả Đăng Phong cũng không bận tâm, vì chẳng quan hệ gì tới hắn, ít nhất lăng mộ này không quan hệ, hắn còn phải qua mộ bên cạnh để tìm hiểu thuộc tính của địa chi bên đó, không cần phải ở đây thêm nữa.

Tả Đăng Phong vòng vèo trở ra, trên người Đằng Khi Chính Nam có cất bức bản đồ cổ, hơn nữa còn có một ít thuốc viên, một khẩu súng và một ít đồng đại dương, hộp thuốc viên làm Tả Đăng Phong khó chịu, đạp thêm mấy cước lên người hắn.

Tả Đăng Phong xách theo xác một tên quỷ tử ra ngoài, đóng các cánh cửa lại, hắn đã biết dưới vương lăng này nhốt dương tính thổ cẩu, nên đóng cửa xong, hắn còn phá phần dương phù bên phải của âm dương Thái Cực phù trên cánh cửa, để không ai mở nó ra được nữa.

Vương lăng tuy bịt kín cách âm, nhưng có một lối đi đi thông phía trên, Tả Đăng Phong không biết quỷ tử phía trên có nghe được gì không, nên hắn mới xách theo một xác quỷ tử để làm tấm mộc.

Tả Đăng Phong nhảy lên địa đạo, thong thả bước đi, một lúc sau ra tới cửa địa đạo, hắn ở dưới đất, ánh sáng không rõ, hắn có thể nhìn thấy rõ quỷ tử bên trên, mà quỷ tử chỉ nhìn thấy mơ hồ hình dáng hắn.

“Ai?” Quỷ tử hỏi bằng tiếng Nhật.

“Đưa xẻng cho tao.” Tả Đăng Phong dùng Tiếng Nhật đáp lại, âm điệu phát âm Tiếng Nhật và tiếng Trung văn khác nhau.

Quỷ tử bên trên tưởng là đồng bọn, lại nghe người kia chỉ là muốn lấy xẻng, nên một tên trong bọn xoay người rời đi, hai tên còn lại vẫn cầm súng nhắm thẳng xuống dưới.

Tả Đăng Phong vừa thấy kế sách không có hiệu quả, lập tức đổi sang kế khác, xác chết trong tay thất khiếu đều chảy máu, phía trên sẽ nhanh phát hiện được dị thường, nếu họ nổ súng, tử thi có thể ngăn trở, nhưng nơi eo họ có đeo lựu đạn, lỡ ném lựu đạn xuống, thì không có chỗ để trốn.

“Thập Tam, giết hết những kẻ ở cửa thông đạo!” thời khắc nguy cấp, Tả Đăng Phong lựa chọn tin Thập Tam, hắn tin Thập Tam nhất định đang ở gần đó.

Tả Đăng Phong vận linh khí mà nói, để Thập Tam có thể nghe thấy, nhưng nhưng như thế thì quỷ tử cũng nghe thấy, tuy không hiểu hắn nói gì nhưng cũng đủ đoán ra là có chuyện, nên lập tức hô lớn ‘Tam Xuyên võ sĩ, có nổ súng không?’

Nhưng tiếng la hét đã bị thanh âm đau đớn làm hỗn loạn, quả nhiên Thập Tam ở ngay gần đó, nghe thấy Tả Đăng Phong ra làm, lập tức nhảy tới cắn cổ một tên, tên còn lại lập tức lùi ra né tránh, Tả Đăng Phong thấy thời cơ đến, chạy nhanh tới, địa đạo thấp, hắn không thể mượn lực gia tốc, nên tốc độ bị hạn chế, mà bên ngoài đã vang lên tiếng gầm của Tam Xuyên Tố và tiếng kêu la om sòm của quỷ tử, làm Tả Đăng Phong rất lo lắng, bên ngoài có Tam Xuyên Tố, Đằng Khi Anh Tử và hai quỷ tử có súng, Thập Tam không phải là đối thủ của bọn họ.

Tả Đăng Phong bèn nằm xuống, tay chống đỡ, chân mượn lực, nhảy về phía trước, chỉ nhảy ba lần đã vọt qua khoảng cách mười trượng, tới gần động khẩu Tả Đăng Phong lại lần nữa Ngưng Khí gia tốc, vọt lên trên, hắn nhìn quanh, thấy Đằng Khi Anh Tử và hai quỷ tử cầm súng đang chạy tới cửa thông đạo, Tam Xuyên Tố xuất cả song đao, đuổi theo chém Thập Tam. Thập Tam bị công kích nhưng không bỏ chạy, mà vòng quanh ngăn cản Đằng Khi Anh Tử và hai quỷ tử không cho họ tới gần thông đạo.

Tả Đăng Phong giận tím mặt, xông tới giơ chân đạp bay Tam Xuyên Tố, tu vi của Tam Xuyên Tố chỉ có một phần âm dương, căn bản là không địch lại hắn. Đạp Tam Xuyên Tố xong, Tả Đăng Phong nhờ lực đàn hồi vọt tới bên hai tên quỷ tử, hai đấm xuất ra đánh ngã cả hai.

Đằng Khi Anh Tử giận dữ, hai tay cầm đao chém ngang, cô đương nhiên đã đoán được chuyện gì xảy ra ở bên dưới.

Tả Đăng Phong chộp lấy thanh đao, quay sang nhìn Thập Tam, thấy Thập Tam không bị thương, đang vui vẻ chạy tới.

Thập Tam không sao, quỷ tử cầm súng hắn đã giết rồi, Tam Xuyên Tố bị hắn đạp ngã xuống đất chỉ mới vừa đứng dậy, thế công của Đằng Khi Anh Tử bị hắn cản, theo lý thuyết nguy hiểm đã giải trừ, nhưng Tả Đăng Phong lại không thấy thoải mái, cảm giác điềm xấu càng thêm mãnh liệt, giục hắn mau rời khỏi nơi này.

Tả Đăng Phong bẽ gãy thanh đao của Đằng Khi Anh Tử, quét mắt nhìn quanh, trong lòng kinh hại, xung quanh hoàng lăng đang ẩn núp ba cao thủ tràn ngập địch ý, trong đó có hai người tu vi còn cao hơn hắn…