Chương 160: Giòng Tam Giang

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Quyển 3: Thái tử Thập Tam

Chương 160: Giòng Tam Giang

Trở lại khách sạn, Ngọc Phất và Thiết Hài đã thu dọn xong, chuẩn bị lên đường.

“Tôi nghe Minh Tịnh Đại Sư nói rồi, coi như lão kia gặp may, sau này sẽ còn cơ hội.” Ngọc Phất nói trước.

“Đánh rắn không chết, tất có hậu hoạn.” Tả Đăng Phong lắc đầu, trước đây tuy các Huyền Môn Thái Đẩu có tranh đấu với nhau nhưng không dẫn tới điều gì to tát, nhưng lần này nhất định sẽ làm Đồng Giáp thay đổi.

“Trước lúc rời đi, tôi giết được một tướng quân quỷ tử.” Ngọc Phất ném ra một thanh quan đao.

Tả Đăng Phong chộp lấy, rút ra khỏi vỏ ngắm nhìn, chất lượng thép rất tốt, thủ công tinh mỹ, là một món đồ giết người, mà không khác gì món đồ mỹ nghệ.

“Chăn đệm chị lo nhé.” Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phất, cắm đao vào vỏ, vác thùng gỗ lên lưng, Thập Tam nhảy lên ngồi xuống đầu vai hắn.

“A Di Đà Phật, còn tôi?” Thiết Hài thấy mình đi không, định giật cõng chăn đệm.

“Ông cõng cái khác.” Tả Đăng Phong đi tới tủ rượu, lấy mấy bình rượu đế, vọt ra ngoài, Ngọc Phất và Thiết Hài theo sau.

Sau nửa giờ, ba người tới căn nhà gỗ, Tả Đăng Phong xác định thùng gỗ không bị mở ra mới đưa cho Thiết Hài đeo trên lưng, ba người nhún chân, chạy về phía tây, Tả Đăng Phong để lại thanh đao trong nhà gỗ, hắn đã hứa điều này với Kỷ Toa.

Thiết Hài đeo khá nặng nhưng không hề phàn nàn một lời.

Đi hơn mười dặm, Tả Đăng Phong xoay người nhìn lại thành thị phồn hoa nhất Trung Quốc, nơi vui nhất là nơi có người thân và bạn bè cùng chia sẻ, nếu không có người thân bạn bè, dù có ở Thiên đường cũng thấy cô đơn, huống chi Thượng Hải không phải Thiên đường, trong phồn vinh giấu đầy dơ bẩn, trong tiếng cười toàn là dối trá, Tả Đăng Phong không thích nơi này.

Mục đích lần này là đến khu giao giữa nam bộ Tứ Xuyên và bắc bộ Vân Nam, khu vực Tam Giang, ở cực tây Trung Quốc, mà hiện tại họ đang ở cực đông, nên chẳng khác gì họ phải đi ngang qua Trung Quốc, xuyên qua Chiết Giang, An Huy, Hồ Bắc, Tứ Xuyên, cả đoạn đường dài tới hơn hai ngàn km, dù ba người đều là cao thủ, linh khí tràn đầy, muốn tới nơi giáp giới Tứ Xuyên và Vân Nam cũng phải mất một thời gian.

Buổi chiều bảy ngày sau, ba người tới một trấn nhỏ bờ Kim Sa giang, Vân Nam thời cổ đại được gọi là Man Hoang, dù cho tới bây giờ, nơi này trình độ văn minh vẫn không cao, gọi là thôn trấn nhưng cũng chỉ khoảng vài chục hộ tạo thành thôn xóm, đường trải đá vụn, do đi lại thường xuyên mà thành, nhà cửa xây bằng gạch xám, thấp bé, không có khách sạn, không nhà trọ, thậm chí không quán ăn hay tiệm cơm, ba người chỉ có thể tá túc trong một ngôi nhà của dân địa phương, người nơi này không đón khách, nhưng họ vẫn biết mặt đồng đại dương và vàng thỏi.

Đường dài bôn ba khiến ba người mỏi mệt, Thiết Hài ăn uống xong ngồi xếp bằng mà ngủ, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất đi tiếp đến bờ sông ở phía nam thôn, Thập Tam đi theo.

Đi tới bờ sông, Tả Đăng Phong nhìn nước sông cuồn cuộn nhíu mày không nói, nước sông đục ngầu, dòng chảy mãnh liệt, dù là mùa đông sức nước cũng không giảm bớt.

“Thì ra lưu vực Tam Giang không có mùa khô.” Thật lâu sau, Tả Đăng Phong thở một hơi dài, hắn tưởng mọi con sông lớn đều có mùa khô, bây giờ xem ra không phải như vậy.

“Nói cụ thể tình hình một chút.” Ngọc Phất nói. Trên đường đi Tả Đăng Phong không nói gì nhiều, nên cô không biết Tả Đăng Phong đang tìm cái gì.

” Nộ Giang phía tây, Lan Thương giang chính giữa, và Kim Sa giang chúng ta đang ở, là ba con sông chảy từ bắc xuống nam, giờ còn thêm Hà giang. Tam Giang thời xưa chắc không phải là tam giang này, ba con sông này chảy song song, hồi trước tôi tưởng chúng sẽ giao nhau ở đây, nếu chúng giao nhau, chúng ta chỉ cần tìm ra nơi giao đó là được, nhưng bây giờ phạm vi tìm kiếm của chúng ta phải mở rộng gấp bốn lần.” Tả Đăng Phong nói, Tam Giang cộng thêm cả Hà giang, bọn họ ngoài phải tìm hai bờ sông, còn phải tìm ở hai khu vực giữa tam giang, có nghĩ phạm vi tìm kiếm tăng thành bốn nơi.

“Năm đó đi theo Khương Tử Nha đông chinh có tám đại chư hầu, Bộc Quốc và Mâu Quốc chắc chắn ở tại khu vực này, bọn họ năm đó có được hẳn là thủy thuần dương thử và thủy chúc âm trư, cái chúng ta tìm là con âm trư này. Ba ngàn năm trước, Thập Tam đã từng nhìn thấy nó, lúc đó nó dài khoảng mấy chục thước, kích thước rất lớn, bao nhiêu năm qua nữa, chắc chắn bây giờ nó còn to hơn.” Tả Đăng Phong nói tiếp.

“Có to hơn dương thử(chuột) kia không?” Ngọc Phất hỏi.

“Thập Tam, có to hơn con chuột kia không?” Tả Đăng Phong nhìn Thập Tam, trong khách sạn ở Hỉ Thần hắn không hỏi kích thước con chuột, vì nó là thuần dương, không phải mục tiêu của hắn.

Thập Tam nhảy tới bên cạnh một khối đá ven sông, Tả Đăng Phong bật cười, nụ cười đầy hả hê, vì con chuột kia thế là rất nhỏ, đám người Đằng Khi chắc chắn không thể nào tìm ra, Đằng Khi không may, hắn rất cao hứng.

“Chúng ta hiện đang ở khu vực phân lưu của Tam Giang, Kim Sa giang đổi dòng chảy sang hướng đông, Nộ Giang đổi sang hướng tây nam, nên bắt đầu tìm ở đây là chính xác, phạm vi tìm kiếm ít nhất phải kéo dài lên hướng bắc tới giáp ranh Thanh Hải, thì nước sông đại khái ngọn nguồn, chiều dài khoảng chừng hai nghìn dặm.” Tả Đăng Phong tiếp tục giải thích.

“Cậu không nghĩ chúng ta nên tách ra tìm? ” Ngọc Phất hỏi.

“Tách ra tìm có thể tiết kiệm thời gian, nhưng nếu gặp chuyện bất ngờ không thể trợ giúp nhau được, nên không thể tách ra quá xa, nhiều nhất chỉ khoảng hai mươi dặm, từ phía trên đầu nguồn, hướng xuống dưới.” Tả Đăng Phong đáp.

“Mục tiêu là gì?” Ngọc Phất hỏi lại.

“Một cái thành bỏ hoang từ ba ngàn năm trước.” Tả Đăng Phong nói.

“Đáng tiếc tôi không hiểu ngôn ngữ của họ, nếu không tìm thôn xóm nào đó có thể thám thính chút tin tức, mấy câu chuyện kể truyền miệng chắc chắn sẽ có chút manh mối.” Ngọc Phất lắc đầu nói, khu vực Tây Nam hoang sơ hơn khu Hồ Nam của cô, cơ hồ không hề có người Hán, chỉ có người thiểu số, Ngọc Phất nghe không hiểu, Tả Đăng Phong và Thiết Hài là người phương bắc lại càng như vịt nghe sấm.

“Có đôi khi manh mối không phải càng nhiều càng tốt, quá nhiều manh mối sẽ làm chúng ta bị lạc, dù sao ba ngàn năm để lại rất nhiều tin tầm bậy, rất nhiều câu chuyện bị thay đổi, tự mình tìm còn chắc ăn hơn.” Tả Đăng Phong khoát tay.

“Được. Đi tìm thành cổ.” Ngọc Phất gật đầu.

“Không chỉ là thành cổ, bất kể chỗ nào có dị thường đều phải lưu ý, nhà của nó chắc ở trong khu vực này.” Tả Đăng Phong chỉ Thập Tam đang nhìn nước sông đến xuất thần.

“Sao cậu biết?” Ngọc Phất nhỏ giọng.

“Không có thời gian để nói rõ ràng, tóm lại để ý một chút.” Tả Đăng Phong cười cười, quay trở về, sắc trời đã tối, nhiệt độ rất thấp, Tả Đăng Phong lo Ngọc Phất bị cảm lạnh.

“Gần đây khí tức cậu không ổn, có phải đến giai đoạn hai phần âm dương rồi không? ” Ngọc Phất đuổi theo Tả Đăng Phong.

“Chắc là đêm nay.” Tả Đăng Phong gật đầu nói, người độ qua Thiên kiếp là đạt một phần âm dương, sau đó trải qua hai cấp độ tăng tu vi nhỏ, là hai phần âm dương và ba phần âm dương, Ngọc Phất, Kim Châm, Đồng Giáp, Thiết Hài đều là một phần âm dương, Ngân Quan hẳn là đạt hai phần âm dương, khi đạt ba phần âm dương linh khí trong cơ thể trở nên vô cùng tinh khiết, linh khí âm và dương sẽ tiến hành dung hợp, quá trình này Đạo Môn gọi là điều hòa long hổ, nếu âm dương nhị khí dung hợp hoàn mỹ, có thể bạch nhật phi thăng, nhưng từ xưa tới nay ba phần âm dương vô cùng hiếm thấy, tiên nhân phi thăng chỉ xuất hiện trong thần thoại.

“Tốc độ tăng trưởng linh khí tu vi của cậu gấp bình thường tới mấy lần, pháp thuật Xiển Giáo thực là huyền diệu.” Ngọc Phất cảm thán.

“Có một số việc chị không biết, tôi tu hành âm dương Sinh Tử Quyết tuy là pháp thuật Xiển Giáo, nhưng phương pháp Luyện Khí lại là pháp môn Tiệt Giáo.” Tả Đăng Phong cười, hắn tuy không xem Ngọc Phất thành người yêu, nhưng đã xem cô trở thành tri âm.

“Từ đâu có?” Ngọc Phất tò mò, mỗi lần muốn hỏi điều gì trong lòng cô đều có chừng mực.

“Chuyện này còn phải cảm tạ chị.” Tả Đăng Phong thả chậm tốc độ chờ Ngọc Phất.

“Nha?” Ngọc Phất nghi hoặc.

“Hồi đó ở Đông Bắc, chị từng nói chỉ có Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm tự mới có thể khắc chế âm dương đại nghịch trong cơ thể tôi, nên tôi chạy tới Thiếu Lâm tự định trộm Dịch Cân Kinh, không ngờ bị bắt gặp, hai hòa thượng đuổi theo tôi một đêm không bỏ, dí tôi chạy tới một đạo quan bỏ hoang của Tiệt Giáo, Thập Tam tìm thấy mật thất trong đó, trong mật thất có một đạo nhân tuổi còn trẻ, bảo tôi chờ ngoài mật thất nửa canh giờ, tôi làm theo, nên đạo nhân đó truyền cho tôi một chiêu chỉ quyết tụ khí.” Tả Đăng Phong giản lược kể lại.

“Đạo nhân đạo hiệu gì?” Ngọc Phất càng tò mò.

“Không biết.” Tả Đăng Phong thành thật trả lời.

“Đạo quan đó có phải ở Giang Bắc?”

“Làm sao chị biết?” Tả Đăng Phong giật mình.

“Trong Hà Nam chỉ có một đạo quan Tiệt Giáo là Tử Dương quan, tương truyền bọn họ tập luyện chính quan khí thuật và Ngự Khí quyết, môn phái này là môn phái Tiệt Giáo tiêu vong sau cùng.” Ngọc Phất đáp.

“Làm sao chị biết rành vậy?”

“Vì đạo quan đó tồn tại rất lâu đời, họ gọi ba giai đoạn sau độ Thiên kiếp là tử linh khí, tử khí, tử khí điên phong.” Ngọc Phất đáp. Thần Châu Phái có hơn một ngàn năm lịch sử, điển tịch trong giáo phái được bảo tồn cực kỳ đầy đủ.

“Quả thật là nó. ” Tả Đăng Phong nghiêm túc gật đầu, đạo sĩ trẻ tuổi từng nói một câu “Mới đạt tới tử linh khí đã tự cho mình là Thái Đẩu, Phật Môn suy bại rồi, Đạo Môn cũng vậy.”

“Trước đời Tùy, Ngọc Thanh Xiển Giáo, Thái Thanh đạo giáo, Thượng Thanh Tiệt Giáo, tam giáo cùng tồn tại vô cùng hưng thịnh, không biết tại sao từ sau đời Tùy tam giáo đột nhiên thu nhỏ, phần lớn tu chân điển tịch biến mất, truyền lưu lại chỉ còn một ít da lông, cường thân kiện thể trừ tà hàng yêu còn được, nhưng tu chân ngộ đạo vĩnh được Trường Sinh thì không thể.” Ngọc Phất cảm thán.

“Chị nghĩ tu chân ngộ đạo sẽ vĩnh được Trường Sinh?” Tả Đăng Phong nhíu mày.

“Đó là tâm nguyện của tất cả người tu đạo trong thiên hạ.” Ngọc Phất cười.

“Ha ha ha ha.” Tả Đăng Phong bật cười to.

“Cười cái gì?” Ngọc Phất chưa bao giờ thấy Tả Đăng Phong vui vẻ như thế.

“Đoán thử xem.” Tả Đăng Phong đáp qua loa. Trước giờ hắn vẫn luôn muốn tìm cách báo đáp sợ trợ giúp vô tư của Ngọc Phất, bây giờ hắn đã nghĩ ra, Âm dương Sinh Tử Quyết chính là thượng cổ di thư, dốc lòng tu luyện sẽ được Trường Sinh, mà lại đúng là pháp môn tu chân dành cho phái nữ, nếu sáu viên âm nội đan không cứu được Vu Tâm Ngữ, thì trước khi chết hắn sẽ viết lại Âm dương Sinh Tử Quyết tặng cho Thôi Kim Ngọc.