Chương 250: Đào thông Vương Lăng

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 250: Đào thông Vương lăng

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Kỷ Toa thấy Tả Đăng Phong nhíu mày xuất thần không nhịn được hỏi.

“Tôi đang nghĩ làm sao phá giải được cơ quan trong lăng mộ.” Tả Đăng Phong đương nhiên không trả lời thật.

“Thanh đông lăng ngày xưa cũng là cho nổ, nếu anh cần, tôi sai người đưa thuốc nổ tới. ” Kỷ Toa nói.

“Trong Thanh đông lăng không có cơ quan, nhưng ở đây có, hơn nữa cơ quan này là do Viên Thiên Cương xếp đặt, cô có bao giờ nghe thấy cái tên Viên Thiên Cương chưa?” Tả Đăng Phong ngẩng đầu hỏi.

“Hình như là một vị đại sư huyền học.” Kỷ Toa trả lời ngay, một đặc công giỏi không phải chỉ có gương mặt xinh đẹp và lúc nào cũng có thể mở hai chân ra, mà còn phải có một chút kiến thức và tu dưỡng, nếu không rất khó lẫn vào xã hội thượng tầng chấp hành nhiệm vụ.

“Đúng vậy. Người này cực giỏi về Kỳ Môn Độn Giáp và Ngũ Hành, dùng từ người trời với ông ta vẫn là chưa đủ, cơ quan do ông ấy sắp đặt, nếu cưỡng ép mở, có thể tạo nên hậu quả khó mà đoán trước.” Tả Đăng Phong lắc đầu.

“Đâu phải, Viên Thiên Cương là người thời Đường, còn ở đây mai táng Chu Văn Vương và Chu Vũ vương, lăng mộ của họ làm sao do Viên Thiên Cương xếp đặt được.” Kỷ Toa cau mày.

“Cô không biết rồi, hai tòa lăng mộ này đều là mộ trong mộ, chính là hạ táng một người trên cơ sở lăng mộ một người khác, mộ ở phía nam kia là mai táng Tề vương Lý Nguyên Cát, còn cái này là thái tử Lý Kiến Thành.” Tả Đăng Phong giải thích.

“Hai người anh em của Lý Thế Dân?” Kỷ Toa hỏi.

“Ừ. Biến cố Huyền Vũ môn lúc họ bị Lý Thế Dân giết chết, hai tòa lăng mộ này là do Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong xếp đặt, vì sao lại chọn chỗ này thì tôi chưa biết, lần trước tới chưa kịp tìm hỏi thì phải rời khỏi.” Tả Đăng Phong gật đầu.

“Anh có chắc chắn phá được không? ” Kỷ Toa hỏi tới, cô không hứng thú với bí mật thời xưa, cô chỉ quan tâm Tả Đăng Phong có thể phá được cơ quan trong lăng mộ hay không.

“Chắc chắn là rất khó giải quyết, nhưng tôi tin chắc mở được.” Tả Đăng Phong nghiêm mặt, là người nhất định phải có lòng tự tin, Khương Tử Nha hắn còn dám khiêu chiến, đương nhiên không e ngại Viên Thiên Cương.

Kỷ Toa gật đầu, rồi bật cười, “Trên đường tới đây tôi đã xem tin tình báo, thấy nói trước đây anh đã từng vào ngôi mộ phía nam kia và mang ra vật phẩm chôn táng. “

“Yên tâm đi, trong đó có rất nhiều đồ chôn táng, chẳng ít hơn Thanh Đông lăng đâu.” Tả Đăng Phong bình tĩnh nhìn Kỷ Toa, thời Thanh triều thực lực đất nước yếu hơn Đường triều nhiều, thực lực của một quốc gia mạnh hay yếu có thể nhìn qua đồ chôn táng đi theo là biết.

“Theo tôi biết, Đường Thái Tông chủ trương giản tiện việc mai táng, trong đó chắc gì có bảo vật.” Kỷ Toa vẫn còn lo lắng.

“Có, cô không tay không mà về đâu.” Tả Đăng Phong gật đầu, giản tiện việc mai táng và hậu táng cũng thường xảy ra theo chu kỳ, những vị quân chủ khi mới kiến quốc, để giúp quốc gia khôi phục, thường đều đề xướng việc giản tiện mai táng, mục đích để không bị chôn cả đống kim ngân xuống đất chẳng để làm gì trong khi kinh tế đất nước còn yếu, đến khi triều đại đến giai đoạn trung kỳ, kinh tế đã có chút phát triển, sẽ lại xuất hiện hậu táng, đến khi triều đại tới thời kì cuối, kinh tế suy yếu, xã hội rung chuyển, giản tiện mai táng sẽ lại xuất hiện. Lý Thế Dân đăng cơ sau khi Đường triều thành lập không lâu, nên ông ta chủ trương giản tiện việc mai táng, nhưng ông ta chôn anh em của mình lại dùng hậu táng, chứng kiến Lý Thế Dân đối với hai người này lòng mang áy náy, có thể kết luận, Lý Thế Dân chôn hai người là xuất phát từ thiện ý muốn chuộc tội, chứ không phải muốn đày ải họ.

“Không phải tôi thèm thuồng mấy thứ đồ chôn táng đó, anh đừng hiểu lầm.” Kỷ Toa thấy Tả Đăng Phong nhìn cô vẻ ẩn ý, lập tức giải thích.

“Tôi biết cô không ham thích tiền tài, cô chỉ ham thích với quyền lực.” Tả Đăng Phong cười, mỗi người đều có thứ mình thích, Tả Đăng Phong thích Vu Tâm Ngữ, còn Kỷ Toa chỉ thích quyền lực, cô coi trọng quyền lực còn hơn bản thân.

Đột nhiên chỗ đào móc vang lên tiếng quát tháo, “Ai?”

Tả Đăng Phong lập tức đứng dậy đi ra, chưa ra khỏi rừng cây đã nghe bên ngoài có tiếng trả lời, “A Di Đà Phật, lão nạp chỉ là đi ngang qua, tôi không có quan hệ gì với Tả Đăng Phong.”

Lập tức, âm thanh lên đạn rôm rốp vang lên, Tả Đăng Phong vội kêu to chạy ra.

“Mau xuống đi, tôi còn tưởng ông không tới chứ.” Tả Đăng Phong nhìn Thiết Hài đang đứng trên nắp xe hơi, người này tự phang cái câu ‘Tôi không có quan hệ gì với Tả Đăng Phong ‘ làm thiếu chút nữa làm binh sĩ phụ trách phòng thủ nổ súng.

“Tôi không phải đến đào phần móc mộ, tôi chỉ đến nhìn xem thôi.” Thiết Hài nhảy xuống, ông cật lực chứng minh mình trong sạch, không biết hiện trường căn bản không phải địch nhân.

“Đúng, ông ấy nói rất đúng, các người tiếp tục.” Tả Đăng Phong lôi Thiết Hài đi.

“Di, sao lại là cô ta?” Thiết Hài nhìn thấy Kỷ Toa, ông rất có ấn tượng với cô, hồi ở Thượng Hải cô đã vô tình giúp ông được ‘Mở rộng tầm mắt. ‘

“Cô ấy tới giúp đỡ.” Tả Đăng Phong nhìn nhìn thùng gỗ trên lưng Thiết Hài, Lão Đại ló ra nhìn hắn nhe răng cười, nhìn thấy Lão Đại, Tả Đăng Phong lại áy náy, nội đan của Lão Đại vẫn còn trong tay Ngọc Phất, chuyện chỗ này xử lý xong sau hắn sẽ cùng Thiết Hài xuôi nam, vừa tìm cơ hội trợ giúp Kim Châm, vừa lấy lại nội đan trả cho Lão Đại.

“A Di Đà Phật, thế đạo thật đã thay đổi.” Thiết Hài chắp tay trước ngực cảm khái, quân đội tham gia đào phần móc mộ làm ông rất kinh ngạc.

“Xin chào đại sư.” Kỷ Toa biết Thiết Hài là bằng hữu của Tả Đăng Phong, nên lễ phép chào hỏi.

“A Di Đà Phật.” Thiết Hài lại chắp tay, nhưng không đi tiếp nữa, ông rất không thích Kỷ Toa, ông thấy Kỷ Toa hành vi phóng đãng, không biết xấu hổ.

“Đại sư, ông vào trong nhà nghỉ nghỉ ngơi đi, trong đó hiện giờ không có ai hết, chờ tôi đào mở lăng mộ sẽ gọi ông tới xem.” Tả Đăng Phong lấy rượu và đồ ăn đưa cho Thiết Hài.

“Ờ, tôi chỉ đi ngang qua, không có chút quan hệ nào với cậu đâu đấy nhé.” Thiết Hài nhận đồ của Tả Đăng Phong bước đi, vừa đi vừa cố xác định ‘không có chút quan hệ’, lầm bầm lầu bầu.

“Sao ông ấy nghe lời anh quá vậy?” Kỷ Toa nghi ngờ hỏi.

“Vì tôi đối xử tốt với ông ấy.” Tả Đăng Phong nhìn Thiết Hài bước đi, Thiết Hài tuy điên điên khùng khùng, nhưng sau này đi tìm kiếm địa chi còn phải nhờ ông đi theo làm bạn, nếu không ngay cả một người để nói chuyện cũng không có.

“Cái rương trên lưng ông ấy có con gì đó.” Kỷ Toa tò mò nhìn vào hai cái răng cửa của Lão Đại lộ ra ở cái khe của chiếc thùng.

“Chuột.” Tả Đăng Phong cười, lão đại là hắn tóm tặng cho Thiết Hài, nên Lão Đại rất e ngại hắn, hơn nữa, nội đan của nó cũng chính là do hắn lấy đi.

Hai người quay lại rừng cây nghỉ ngơi, đến chạng vạng tối, cách hơn năm dặm phía tây nam vang lên tiếng súng, lúc đầu súng vang lên chỉ có một tiếng, một lát sau tiếng súng nổ liên hồi, rồi sau đó im bặt. Tả Đăng Phong tuy không tận mắt nhìn thấy nhưng có thể đoán ra chuyện gì xảy ra bên ngoài, tiếng súng đầu tiên vang lên ắt hẳn là cảnh cáo, sau đó là giết người, chắc chắn là người tới quấy rối bị quân lính do Kỷ Toa điều tới canh gác bắn chết.

“Bây giờ anh biết chúng tôi dùng để làm gì chưa?” Kỷ Toa cười.

“Các người thật sự quá hữu dụng, càng làm cho thanh danh của tôi tệ hơn.” Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ, bắn chết người tu hành thì có gì là lợi hại, dù kẻ gây hấn không phải là Tả Đăng Phong, nếu những người này bị hắn giết, những người tu đạo khác sẽ mắng hắn là tâm ngoan thủ lạt, còn nếu họ là bị bộ đội bắn chết, người tu đạo sẽ bảo hắn là hèn hạ vô sỉ.

“Thanh danh của anh vốn đâu có gì tốt.” Kỷ Toa không hề an ủi Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong bật cười, gật đầu tán dương Kỷ Toa, hắn chỉ thích nghe lời nói thật, dù lời nói thật rất khó nghe.

Màn đêm buông xuống, Thập Tam chạy ra ngoài đi kiếm đồ ăn, Tả Đăng Phong lấy lương khô chia cho Kỷ Toa, Kỷ Toa muốn cùng hắn uống rượu, Tả Đăng Phong không cự tuyệt, mỗi người cầm một bình rượu đối ẩm, uống rượu mà có phụ nữ tham gia thật là vui vẻ, chuyện này không liên quan gì tới ý niệm, mà là bản năng hấp dẫn của người khác phái do trời sinh mà thôi.

Nhưng Tả Đăng Phong cũng có mục đích riêng của mình, hắn để cho Kỷ Toa uống rượu với mình vì hắn muốn biết mục đích thật sự của cô, nhưng thấy sau khi uống thần sắc và ngôn ngữ của cô lại có vẻ lo lắng, cho thấy cô không hề có ý định hại hắn.

Rượu đế do cao lương làm ra, có nồng độ cồn rất cao, Tả Đăng Phong có linh khí trong người, có thể dùng linh khí xua tan hơi rượu, nhưng Kỷ Toa thì không có, nên uống xong một bình là say, dựa vào thân cây mà ngủ.

Đàn ông trời sinh có bản năng bảo vệ phụ nữ, Tả Đăng Phong cũng không ngoại lệ, lúc đầu hắn nghĩ sẽ lấy cho cô một cái chăn, rồi sau đó hắn nghĩ hắn không có nghĩa vụ chiếu cố cho cô, vì cô gái này không đáng được hắn chiếu cố, loại phụ nữ như Kỷ Toa dù có đối xử tốt với cô, cô cũng không cảm kích, thật ra muốn thật lòng quan tâm một cô gái không khó, khó là làm sao tìm được một người xứng đáng cho mình quan tâm, lỡ gặp phải một người phẩm đức không tốt, người đàn ông sẽ phải trả giá đau đớn.

Nhưng cuối cùng, Tả Đăng Phong vẫn quay lại nhà tế tự lấy cho Kỷ Toa một cái chăn, lúc vào trong nhà, gặp Thiết Hài đang nhắm mắt niệm kinh, Tả Đăng Phong không nói với ông nửa đêm nay có lẽ sẽ đào lăng mộ, muốn đánh với Viên Thiên Cương chỉ có thể dựa vào chính hắn, người ngoài căn bản không giúp được gì.

Trở lại bãi đào móc, thông đạo đã đào mở hơn tám trượng, binh lính này không phải công binh chuyên nghiệp, thông đạo đào ra rất không chỉnh tề, nhưng cũng may là đào thông đạo rộng rãi, nếu thật sự đào thông, có thể thoải mái mà chạy.

Tả Đăng Phong loanh quanh đi dạo, tản bộ, chờ mọi người đào thông, mọi người biết sắp đào tới nơi nên ai cũng vô cùng hưng phấn, tốc độ tăng vọt, cuốc xẻng tung bay, vừa qua canh hai, thông đạo rốt cục đã bị đào thông, nhưng âm thanh báo cho Tả Đăng Phong đang dạo bước đằng xa không phải là tiếng binh lính hoan hô, mà là những tiếng kêu thảm thiết…