Chương 142: Không che giấu bản tâm

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 142: Không che giấu bản tâm

Tả Đăng Phong vô ý dùng thân pháp, Tôn Phụng Tiên vừa hoa mắt, đã thấy Tả Đăng Phong túm cổ đạo sĩ dỏm ép lên góc tường.

Đám phụ nữ trong nhà nãy giờ đứng xem thấy thế đều kinh hãi, nhưng không ai la hét, mà đều nhìn Tôn Phụng Tiên, chờ hắn quyết định.

“Đưa hai vị phu nhân về phòng!” Tôn Phụng Tiên đẩy đám phụ nữ đi, rồi phân phó, “Ra tiền sảnh bảo bọn họ tính tiền nhanh lên, đổi hết thành kim phiếu!”

Tuy Tả Đăng Phong đang nổi nóng, nhưng thấy thương nhân trẻ tuổi này tỉnh táo và cơ trí thì rất bội phục, đạo sĩ giả mặt đỏ bừng đá đạp lung tung, Tả Đăng Phong mới nhớ ra mình hơi mạnh tay, tên kia không thể nào nói chuyện được, mới hơi thả lỏng tay, đạo sĩ giả vội ho khan, kinh hãi thở dốc.

“Tôi là Tả Đăng Phong, nói hết ra cho tôi.” Tả Đăng Phong nghiêm nghị. Hắn báo tên chủ ý để tên kia không dám nói dối, người trong giang hồ ai cũng biết Tả Đăng Phong hắn tà đạo, thiện ác sát phạt chỉ bằng một ý nghĩ.

“Kim Châm làm việc cho người Nhật bị thấy, phái Mao Sơn hiện giờ đang bị rất nhiều đạo sĩ bao vây, nghe nói muốn thanh lý môn hộ.” Đạo sĩ giả trả lời cực nhanh, hắn sợ cái tên Tả Đăng Phong, sợ nói chậm làm hắn giận.

“Nói kĩ một chút.” Tả Đăng Phong nhíu mày quát, lúc hắn mời Ngọc Phất tới giúp, Ngọc Phất từng nói Kim Châm không ở trong phái, hắn đi đâu chẳng ai biết, nhưng có thể chắc chắn là đi giúp phá trận pháp cho người Nhật, không ngờ lại để lộ tin này ra ngoài.

“Mấy ngày gần đây cả mấy trăm đạo sĩ tới phái Mao Sơn, bảo muốn giết Kim Châm, Mao Sơn đã bị vây mấy ngày, đạo sĩ trong phái không ai ra được, chúng tôi đều là thôn dân dưới núi, những người tới thỉnh pháp sư đều là người có tiền, nên chúng tôi giả làm đạo sĩ…”

“Còn dám nói dối!” Tả Đăng Phong lạnh lùng ngắt ngang. Danh tiếng hiệp nghĩa của Kim Châm truyền xa, dù có bị ép phải giúp người Nhật thì cũng không thể có nhiều người đi bao vây Mao Sơn như vậy, quan trọng nhất là trong thiên hạ chẳng có mấy ai có thể giết Kim Châm Đỗ Thu Đình.

“Đạo gia, tôi nói đều là sự thật, chuyện này đã truyền ra ngoài mà ngài không biết gì sao?” ánh mắt dữ dằn của Tả Đăng Phong khiến người kia run rẩy.

Tả Đăng Phong nhíu chặt mày, hắn luôn ở trong núi, chuyện bên ngoài hắn thật sự không biết.

“Vây Phái Mao Sơn là những người nào?” Tả Đăng Phong hỏi, tuy câu chuyện có vẻ kỳ quặc, nhưng hắn cũng không thể không tin.

“Đều là đạo sĩ, theo màu quần áo thì thuộc hai nhóm khác nhau, nghe nói đều từ Giang Tây đến.” Đạo sĩ giả không dám giấu điều gì.

Tả Đăng Phong nghe vậy biết ngay người này không nói dối, vấn đề quả nhiên nghiêm trọng. Ai cũng biết Phái Mao Sơn là một nhánh của Chính Nhất giáo, tổ giáo của Chính Nhất giáo chính là Giang Tây Long Hổ sơn, nên có thể xem Long Hổ sơn là quản lý trực tiếp của Phái Mao Sơn, tổ giáo này còn có một nhánh nữa là Các Tạo Sơn, Cát Hồng là tổ tiên của phái này. Các Tạo Sơn và Mao Sơn là hai chi nhánh lớn nhất của giáo phái này, và tổ đình Long Hổ sơn được xưng là Chính Nhất đại giáo về phù chú.

Long Hổ Sơn, Các Tạo Sơn, Mao Sơn, ba chưởng giáo của ba phái được phân biệt gọi là thiên sư, sư, nhân sư, ngoài ra chưởng giáo Long Hổ Sơn còn có một danh hiệu nữa, chính là giáo chủ Chính Nhất giáo, tình huống trước mắt hẳn là là lão đại mang theo lão Nhị chạy đến nhà lão Tam vấn tội rồi, xem ra lần này Phái Mao Sơn gặp phải phiền toái lớn.

Không, có lẽ không chỉ vấn tội đơn giản, vì vấn tội không cần phải bao vây Mao Sơn, có lẽ là muốn thanh lý môn hộ thật.

“Sao anh lại cùng nha hoàn ở đây thông đồng ăn tiền người ta?” Tả Đăng Phong bắt đầu nóng ruột, nhưng vẫn cố gắng giải quyết chuyện trước mắt trước.

“Chân nhân minh giám, tôi đâu có biết gì cô kia, cô ấy nói cái gì tôi chỉ phụ họa theo thôi, tôi đâu có biết gì đâu.” Đạo sĩ dỏm vội giải thích.

“Nói thật đi, là ai sai anh làm như vậy, nói dối là chết.” Tả Đăng Phong lạnh lùng.

“Dạ, là có một người bảo tôi làm vậy, hắn mới là người thông đồng với nha hoàn, tôi chẳng biết gì hết, chính là người quét rác kia kìa.” Đạo sĩ dỏm chỉ người đàn ông quét rác trong tiền viện. Quả thật có quỷ hồn trên đời, nhưng mà rất hiếm, đa số toàn là người giả quỷ.

“Đuổi hắn đi đi.” Tả Đăng Phong xoay người rời khỏi linh đường, Tôn Phụng Tiên lập tức giải quyết phần còn lại.

Trở lại tiền sảnh phía trước, ba người vẫn chưa kiểm kê xong, Thập Tam vẫn đang ngồi trên ghế, trước mặt có một bát nước trong, Tả Đăng Phong bỏ bát nước xuống đất, Thập Tam liền nhảy xuống uống nước, trên ghế nó chỉ có thể ngồi, muốn uống nước vẫn phải cúi đầu mới làm được.

Tả Đăng Phong ngồi xuống ghế suy nghĩ, không biết có nên tới giúp Kim Châm hay không. Thật lòng, hắn không muốn tới Phái Mao Sơn, vì ba nguyên nhân. Một là năm đó Kim Châm lừa hắn, Tả Đăng Phong ghét nhất là lừa gạt, hai là quan hệ giữa hắn và Ngọc Phất tuy trong sạch, nhưng vẫn khó đối mặt với Kim Châm, ba là, Kim Châm quả thật làm việc cho người Nhật, Tả Đăng Phong ghét Người Nhật.

Nghĩ tới nghĩ lui mãi, cuối cùng Tả Đăng Phong quyết định tới cứu viện, nguyên nhân cũng có ba cái, thứ nhất, Kim Châm là người dẫn đường dạy vỡ lòng về trận pháp cho hắn, bất kể mục đích là gì thì vẫn là có ân với hắn, thứ hai, hắn cảm thấy có lỗi với Kim Châm về quan hệ của mình và Ngọc Phất, thứ ba, cũng là quan trọng nhất, bây giờ Kim Châm đã trở thành hán gian, không ai còn muốn giúp hắn, dù Ngân Quan quan hệ rất tốt cũng không thể ra mặt, vì Ngân Quan là chưởng giáo Toàn Chân, nếu ra tay chính là can thiệp vào chuyện nội bộ giáo phái người khác, đây là tối kỵ, Ngọc Phất lại càng không thể, vì Thần Châu Phái chỉ là một chi nhánh của chính giáo, không thể phạm thượng, nếu không sẽ mang tới tai họa cho giáo phái.

Trước mắt cũng chỉ có hắn thích hợp nhất, hắn lẻ loi chỉ có một mình, không thuộc bất kỳ môn phái nào, có quan hệ cá nhân với Kim Châm, đi cứu viện cũng chỉ là hành vi cá nhân, có lẽ không giữ được vị trí chưởng giáo của Kim Châm nhưng có thể cứu được mạng hắn.

Tôn Phụng Tiên xử lý mọi việc rất nhanh, đi lên tiền viện, thấy Tả Đăng Phong trầm tư thì không dám quấy rầy, thời gian được khoảng một tuần trà, cũng đã kiểm kê xong, được ba nghìn tám trăm lượng hoàng kim, phân làm bốn tờ kim phiếu, có đóng dấu huy thương.

Tả Đăng Phong cầm lấy kim phiếu thì cáo từ, Tôn Phụng Tiên đã chuẩn bị sẵn giấy bút, xin Tả Đăng Phong cho vài chữ.

Tả Đăng Phong hiểu ý hắn, trong thời loạn thế có thể lập được quan hệ với Huyền Môn Thái Đẩu, thổ phỉ và giặc cỏ không dám tới làm phiền, ngay cả quân đội cũng phải nể mặt, người trong Đạo Môn muốn lấy thủ cấp của ai, đối phương khó mà thoát được.

Tôn Phụng Tiên đã không thu lệ phí, Tả Đăng Phong cũng không làm mất mặt hắn, tiện tay cầm bút lông viết bốn chữ ‘Bất muội bản tâm’ (đừng làm mất bản tâm), hắn không đề tên, hắn biết Tôn Phụng Tiên sẽ viết giúp hắn, vì nếu không viết tên hắn vào thì sẽ không có tác dụng dọa người.

Tôn Phụng Tiên thấy Tả Đăng Phong cho chữ thật, vô cùng mừng rỡ, cung kính đưa tiễn. Tàn Bào pháp thuật cao siêu, vừa chính vừa tà, chữ của hắn tác dụng hăm dọa hơn hẳn mấy vị Huyền Môn Thái Đẩu khác, mấy chữ này của hắn dưới mắt Tôn Phụng Tiên chẳng những có thể trấn trụ người xấu, còn có thể tránh quỷ trừ tà.

Tuy thùng gỗ đã trống không, nhưng Tả Đăng Phong vẫn theo thói quen đeo thùng lên lưng.

Đi được vài dặm, Tả Đăng Phong nghe thấy đằng sau vang lên tiếng pháo, không nhịn được khẽ lắc đầu, thương nhân đúng là thương nhân, không bỏ bất kỳ một cơ hội thiếp vàng lên mặt nào, chưa tới ba ngày chắc tất cả mọi người đều sẽ biết Tàn Bào đã có quan hệ làm ăn với họ.

Hợp Phì cách Trấn Giang chưa tới năm trăm dặm, đến chỗ không người Tả Đăng Phong lập tức đề khí khinh thân đi cho nhanh, vừa đi vừa nghĩ phải dùng loại thái độ nào để gặp mặt Kim Châm. Hắn quyết định không nói chuyện Kim Châm lừa hắn, coi như bạn cũ gặp lại mà thôi, chuyện lần này làm xong, hai bên sẽ không còn thiếu nợ nhau.

Tả Đăng Phong đi một mạch không nghỉ, đến chiều đã tới chân núi Mao Sơn, quả nhiên xung quanh Mao Sơn có rất nhiều đạo nhân và đạo cô, màu sắc đạo bào khác nhau. Đạo bào xanh phía trước thêu hình bát quái ngũ sắc, sau lưng đồ hình âm dương trắng đen là đạo sĩ của Long Hổ sơn, Long Hổ sơn qua các triều đại được triều đình phong thưởng, có rất nhiều tiền, nên quần áo rất cẩn thận, còn những người mặc đạo bào dệt thủ công màu xám hẳn là đạo nhân của Các Tạo Sơn. Các Tạo Sơn có truyền thống tiết kiệm, vô cùng an phận, rất hiếm đi lại trong giang hồ, nên ít người biết, nhưng phái này được xưng là một trong ba đại chính phái về phù chú, đương nhiên tạo nghệ về phù chú vô cùng ghê gớm.

Các đạo sĩ phân chia đẳng cấp rất rõ rệt, muốn đoán địa vị một ai, cách đơn giản nhất là nhìn đạo quan của người đó. Đạo quan đẳng cấp cao nhất là Phù dung quan, không phải đại đức không thể đội, tiếp theo là Ngũ Nhạc quan, tu đạo thành mới được đội, phổ biến nhất là mão vàng, môn nhân ai cũng đội được. Đạo sĩ dưới núi trẻ già đều có, nhưng ai cũng đội Ngũ Nhạc quan, chứng tỏ đều là cao thủ của hai phái.

Nhưng Tả Đăng Phong cũng chẳng để tâm. Hắn biết hai chưởng giáo tất nhiên đều ở trên núi, đó mới là cao thủ hắn phải đối mặt, chưởng giáo Mao Sơn đứng hàng ghế chót, chỉ được gọi là nhân sư, nhưng hai người thiên sư và sư kia cũng không phải được gọi như thế dựa trên tu vi cá nhân, mà là dựa trên tên chi nhánh và bối phận, hay nói thẳng ra là chưa hẳn tu vi của chưởng giáo Long Hổ sơn và Các Tạo Sơn đã cao hơn Kim Châm.

Dưới núi cũng không ít người rảnh rỗi tới xem cho vui, các đạo nhân cũng không chút để ý, nhưng nhìn thấy Tả Đăng Phong và Thập Tam đến gần, ánh mắt của họ không còn nhẹ nhàng như vậy, đạo bào cũ nát, tóc tai rối bời, quái mèo bên cạnh, tuổi còn trẻ, chỉ nhìn qua cũng đoán ra người này là ai.

Tả Đăng Phong chẳng buồn để tâm đến họ, lạnh lùng thẳng một đường đi lên núi.