Chương 243: Mèo và chuột

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 243: Mèo và chuột

Thiết Hài đã mô tả tương đối chính xác, con độc xà này dài chừng sáu mễ, thân thô cỡ thùng đựng cơm của mấy nhà nông nghèo, quanh thân có vảy vàng, đầu tam giác, lưỡi đỏ tươi, vừa vọt ra lập tức nhào tới tấn công Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong vốn không định cho nó trở về hồ nước, nên phóng linh khí tóm lấy con rắn rồi ném ra xa về phía sau, hắn tiện tay ném, không quay đầu lại nhìn, nên vô tình lại ném thẳng về phía Thiết Hài, Thiết Hài theo bản năng xuất chưởng, đánh bay con rắn về phía hồ nước, Tả Đăng Phong thấy thế lập tức hất văng con rắn vào trong bụi cỏ.

Con độc xà vốn chẳng có đạo hạnh bao nhiêu, bị hai người liên tiếp ba lần chấn đến chấn đi, sau khi rơi xuống đất thì đã hấp hối, không thể động đậy.

“A Di Đà Phật, có chết chưa?” Thiết Hài đi đến gần, cúi đầu ngắm nghía, con rắn nằm ngửa, phơi cái bụng lên.

“Chết thì coi như vô dụng, may mà nó chưa chết.” Tả Đăng Phong tháo bao tay Thuần Dương ra, bụng hoàng xà còn khe khẽ phập phồng, cho thấy nó chỉ bị hôn mê bất tỉnh.

“Cậu định dùng nó để bố trận gì? ” Thiết Hài tò mò hỏi.

“Một cái Ngũ Hành trận pháp bình thường, độc xà mang tính hỏa, dùng để thay chúc hỏa trong Ngũ Hành.” Tả Đăng Phong thuận miệng đáp.

“Sao cậu không đi tìm địa chi, lại tới Hà Nam lăn tới lăn lui?” Thiết Hài thích đi theo Tả Đăng Phong vì Tả Đăng Phong có thể làm cho ông nhìn thấy những chuyện thú vị xưa nay ông chưa từng thấy.

“Xử lý chuyện này xong mới đi.” Tả Đăng Phong thấy bụng con rắn đã thở mạnh hơn, cơ thể đã bắt đầu thong thả uốn lượn.

“Đi đâu?” Thiết Hài hứng thú.

“Đi Thiểm Tây.” Tả Đăng Phong trả lời, Thiểm Tây có hai cổ mộ, hắn mới chỉ dò xét mộ táng của Lý Nguyên Cát, bên cạnh mộ Lý Nguyên Cát còn có một lăng mộ nữa, chắc hẳn là của thái tử Lý Kiến Thành, hắn muốn đi qua xác nhận xem trong mộ có âm địa chi hay không.

“Đi, hai chúng ta đi thôi hả?” Thiết Hài gật đầu.

“Đại sư, ông rời khỏi Thiếu Lâm tự đã bao nhiêu năm?” Tả Đăng Phong hỏi ngược lại.

“Tám năm.” Thiết Hài trả lời ngay.

Tả Đăng Phong gật gù, Thạch Hữu Tam vào năm dân quốc thứ mười bảy năm hỏa thiêu Thiếu Lâm tự, Thiết Hài xả thân hộ tự đại khai sát giới, bị phạt diện bích mười năm, nhưng trong đầu năm thứ năm ông đã phát điên, rời khỏi Thiếu Lâm tự, tính ra quả thật đến giờ đã hơn tám năm.

“Ông có nghĩ trở lại Thiếu Lâm tự không?” Tả Đăng Phong hỏi, hắn thật sự hi vọng có một người bạn đường, nhưng Thiết Hài đối với hắn có ân cứu mạng, hắn lúc này đã có tu vi ba phân âm dương, hắn định trị bệnh điên cho Thiết Hài.

“A Di Đà Phật, tôi không muốn trở về.” Thiết Hài lắc đầu.

“Nếu ông không điên, nhất định ông sẽ trở về.” Tả Đăng Phong đáp.

“Cậu mới điên ấy, nó động đậy rồi kìa, mau bắt lại.” Thiết Hài chỉ con độc xà đã bắt đầu tỉnh lại.

“Thập Tam, đuổi nó đi.” Tả Đăng Phong hạ mệnh lệnh, tay chỉ phương hướng.

Thập Tam chạy tới, móng vuốt thò ra cào một cái vào đuôi rắn, độc xà bị đau, vội vã trườn đi, Thập Tam đi theo sau, giống như người chăn gia súc đang đi lùa ngựa.

Độc xà đi trước, hai người theo sau, độc xà vừa trườn vừa tìm đường chạy, nhưng Thiết Hài đã thả Lão Đại ra, Lão Đại hiện giờ đã có thể nghe hiểu lời nói của Thiết Hài, một mèo một chuột, một trái một phải đuổi độc xà chạy theo đúng hướng, động vật đều có bản năng phát giác thực lực của đối thủ, độc xà biết mình không phải đối thủ của Lão Đại và Thập Tam, nên không phí công phản kháng, càng không dám trì trệ không tiến, một khi dừng lại, mèo và chuột sẽ nhào qua xử nó.

Thiết Hài vô cùng nhiều hứng thú đi theo, Tả Đăng Phong đi cuối, hắn đang suy nghĩ có nên trị hết bệnh điên cho Thiết Hài hay không, Thiết Hài năm nay đã hơn 70 tuổi, cứ mãi lang thang bên ngoài chùa thì không tốt, dù ông không nghĩ là mình bị điên, nhưng thực tế thì có, người điên nói và làm không được chuẩn, ông nói ông không cần trị bệnh, nhưng nếu ép buộc chữa hết cho ông, ông nhất định sẽ không nghĩ như thế nữa.

Tả Đăng Phong không biết một khi Thiết Hài khôi phục thần trí thì sẽ ra sao, chỉ sợ khi nhớ ra suốt tám năm nay đã phá bát giới của Phật môn nhiều lần, nhất định sẽ cảm thấy thống khổ, lúc điên thì vui vẻ, nhưng lúc thanh tỉnh lại đau khổ, thế thì có nên trị nữa hay không, việc này quan hệ quá lớn, Tả Đăng Phong do dự hoài không quyết được, hắn không có quyền quyết định thay cho Thiết Hài, mà bản thân Thiết Hài mình không thể ra quyết định cho mình, không thể ném đồng xu chọn sấp ngửa.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tả Đăng Phong quyết định tạm thời không trị bệnh, không phải hắn muốn lợi dụng Thiết Hài, mà không đành lòng để Thiết Hài phải đối mặt với hiện thực tàn khốc quá sớm, nhưng trước sau gì sẽ phải đến ngày đó, để Thiết Hài đối mặt với vận mệnh của mình.

Xuất phát là buổi tối, đến sáng sớm thì đến nơi, hiệu suất của các thôn dân không tồi, hồ nước đã đầy một nửa, con độc xà thấy hồ nước lập tức chui vào, nó vừa khuất dạng, hư ảnh trên sườn núi lập tức xuất hiện, ba cây đại thụ nhẹ nhàng vẫy động.

Tả Đăng Phong lập tức chôn tám đoạn thân tùng xung quanh hồ nước, dùng bát trận đồ vừa vây độc xà vừa che dấu khu vực này.

“Đi thôi.” Tả Đăng Phong xoay người đi về hướng đông.

“Chỗ này thì sao?” Thiết Hài hỏi.

“Xong rồi.” Tả Đăng Phong đã mấy đêm chưa ngủ, hiện giờ rất mệt.

“Vậy nó ăn cái gì?” Thiết Hài túm lấy Lão Đại, Lão Đại hoàn thành nhiệm vụ thì lại bị nhốt vào lồng sắt, không phải Thiết Hài ngược đãi nó, mà vì Lão Đại không có được bản lĩnh như Thập Tam, không thể đứng trên vai Thiết Hài.

“Tự ra ngoài tìm đồ ăn.” Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.

“Bị thôn dân phát hiện đánh chết thì sao?” Thiết Hài vẫn không buông.

“Ông không thấy phiền hả, còn lộn xộn dông dài tôi không dẫn ông đi Thiểm Tây.” Tả Đăng Phong chịu không nổi đành phải uy hiếp.

Thiết Hài lập tức câm miệng, những năm nay tuy ông đã đi được rất nhiều nơi, nhưng đi theo Tả Đăng Phong thú vị hơn nhiều.

Tả Đăng Phong trở về thị trấn tìm chỗ nghỉ ngơi, hắn cực kỳ mệt mỏi, dính xuống giường là ngủ ngay, Thiết Hài còn thói quen từ lâu, ngồi niệm kinh, niệm một số câu mới đi ngủ.

Tả Đăng Phong bị tiếng lẩm bẩm tụng kinh của Thiết Hài đánh thức lúc khoảng hai giờ chiều, hắn đứng dậy mở cửa, Thiết Hài mở mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn không khiêng thùng gỗ không dẫn Thập Tam nên nhắm mắt lại như cũ.

Tả Đăng Phong mua giấy bút, ngồi xuống bàn bắt đầu viết, viết đầy ba trang giấy, trang thứ nhất ghi Âm Dương Sinh Tử Quyết của Xiển Giáo Thanh Lương động phủ, trang thứ hai ghi Ngự Khí Thập Tam quyết của Tiệt Giáo Tử Dương quan, hai pháp thuật này đều có chỗ thiếu hụt và sai lầm rất lớn, hắn muốn tu chỉnh để truyền cho đời sau.

Tả Đăng Phong tổng cộng mua ba tờ giấy, tờ cuối hắn ghi lại những lý giải của bản thân về trận pháp và các trận pháp do hắn tự nghĩa ra, những điều này đều là kết tinh tâm huyết của hắn.

Viết xong, Tả Đăng Phong xem lại từng tờ, pháp thuật Tiệt Giáo Tử Dương quan chia làm hai bộ cao thấp, thượng bộ là Quan sát sự vật (( Quan khí thuật )), nghĩa như tên gọi, nghĩa là thông quan sát khí tức sự vật để biết điều vật, hạ bộ (( Ngự Khí quyết )), chính là mười ba phương pháp vận dụng linh khí, tổng thể mà nói, pháp thuật Tử Dương quan khá là toàn diện, có tính công kích cao, nhưng khuyết điểm là lộ tuyến vận hành linh khí lại đi theo kỳ kinh bát mạch, mà không Kết Đan trong khí hải, nên đạt đến tử khí điên phong thì sẽ rất khó phát triển cao hơn.

Pháp thuật Xiển Giáo Thanh Lương động phủ chia ra hai bộ, (( Âm Dương Quyết )) quan sát sự vật, nhưng không phải thông qua quan sát khí tức, mà bằng vào cảm giác của bản thân, (( Sinh Tử Quyết )) sử dụng linh khí để thay đổi sự vật bên ngoài, so với pháp thuật Tử Dương quan, pháp thuật Thanh Lương động phủ có tính công kích kém hơn, nhưng pháp môn Thanh Lương động phủ hành khí đi theo thập nhị kinh lạc, Kết Đan trong khí hải, đi theo con đường ngộ đạo phi thăng, thích hợp cho những người tu hành thanh tĩnh vô vi, không thích hợp dành cho người thích đánh nhau.

Dựa trên hai loại pháp thuật này, hắn tự nghĩ ra một ít trận pháp nho nhỏ, tuy nhỏ nhưng là của hắn, sau này có thể từ từ hoàn thiện và tăng cường, biến nó thành một bộ trận pháp uy lực mạnh mẽ.

Tả Đăng Phong gấp ba trang giấy, cất vào trong ngực, ba chuyện này làm hắn hao phí rất nhiều trí nhớ, nhưng sau này có thể nhàn nhã lấy ra để xem xét sửa chữa, giúp hắn khỏi phải nhớ nhiều trong đầu.

Rót cho mình một chén trà nguội, Tả Đăng Phong vừa uống vừa nghĩ sang chuyện khác, là Đằng Khi Anh Tử và Đằng Khi Chính Nam hồi ở đội 1975 ở Tế Nam đã vô ý nói lộ ra rằng họ muốn mời hắn phá trận là vì không muốn kinh động đến một vị cao thủ nào đó của Nhật Bản, Đằng Khi Chính Nam là đặc sứ do Thiên hoàng phái đến Trung Quốc tìm sáu viên dương nội đan, Đằng Khi Chính Nam chết, Nhật Bản nhất định sẽ sai người khác tới, đây là nguyên nhân khiến hắn quyết định đi Thiểm Tây Chu Lăng trước, hắn không biết Nhật Bản sẽ phái ai tới, không biết thực lực kẻ đó ra sao, nên tận lực né tránh trước, không phải Tả Đăng Phong sợ chiến, mà hắn đã báo thù cho Vu Tâm Ngữ, không cần phải theo người Nhật Bản liều mạng ngươi chết ta sống.

Nhớ tới hành trình đi Thiểm Tây, Tả Đăng Phong không khỏi lắc đầu cười khổ, chân trước bị người ta từ đó đuổi đi, chân sau lại chạy trở về, bây giờ chắc phải có cả vạn ánh mắt đang ngó chừng Chu Lăng, chạy về đó thực không phải lúc, nhưng không quay về không được, lỡ bị ai đó tiên hạ thủ vi cường, thì muốn khóc không có chỗ mà ngồi khóc.

Ngoài ra còn một chuyện nữa làm hắn lo lắng, chính là lăng mộ của Lý Nguyên Cát là do Lý Thuần Phong xếp đặt, nên nếu hắn đoán không sai, ngôi mộ của Lý Kiến Thành rất có khả năng là do Viên Thiên Cương xếp đặt, người này là sư phụ của Lý Thuần Phong, chẳng những am hiểu Kỳ Môn Độn Giáp, còn tinh thông pháp thuật Ngũ Hành, cơ quan do người này xếp đặt trong lăng nhất định sẽ rất cao cấp…