Chương 50: Họ là ánh nắng trong nhau

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Cố Dĩ Minh cầm chiếc điện thoại, ngồi thẫn thờ rất lâu.

Y Ngôn, giữa chúng ta, thật sự sẽ kết thúc như vậy sao?

Cuối cùng, anh ta tự cười chính bản thân mình, vậy thì, chúc em sống thật tốt.

Mặc dù anh rất ích kỷ, rất giả dối, nhưng tình yêu anh dành cho em là thật, anh vẫn hy vọng em sẽ luôn ổn, đừng phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.

Thẩm Y Ngôn nghỉ ngơi hơn hai tháng mới xuất viện, và cô cũng không gặp vấn đề bất thường nào, kết quả kiểm tra đều tốt.

Nhưng vì an toàn của cô, hai người một năm sau mới chuẩn bị có con.

Lý Ảnh Xuyên nhìn cô, “Y Ngôn, anh quyết định rồi, chúng ta tổ chức đám cưới lại nhé.”

Thẩm Y Ngôn sững sờ, mới nhớ ra hôn lễ của hai người hai năm về trước thảm khốc vô cùng, đấy chính là sự tiếc nuối nhất trong cô, “Em muốn đường đường chính chính làm vợ anh, chứ không hề mong muốn một kết cục như vậy.”

“Anh xin lỗi…” Lý Ảnh Xuyên áy náy, “May mà bây giờ vẫn chưa muộn, cảm ơn trời đất đã mang em trở về bên anh.”

Thẩm Y Ngôn nhoẻn miệng cười, “Chuyện trước đây đừng nhắc lại nữa, nếu trước đây đều là oán hận, xem như chúng ta đã vượt qua được kiếp nạn, đổi lại sau này mọi thứ an yên cũng đáng.”

Anh chuẩn bị mọi thứ rất nhanh, lễ cưới của hai người điễn ra đúng như dự kiến, Thẩm Y Ngôn khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi, trông cô thật cao sang quý phái, anh nắm chặt tay cô, đi qua chiếc thảm đỏ dọc lễ đường, nhạc nền tiệc cưới vô cùng lãng mạn. Những ánh đèn nhấp nháy rực sáng, gương mặt của cô giờ chỉ nở nụ cười hạnh phúc.

Trao nhẫn xong, khắp nơi là tiếng tung hô vui vẻ, hai người trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, Thẩm Y Ngôn rơi những giọt lệ hạnh phúc.

“Trọn đời trọn kiếp, mãi chẳng chia lìa.”

Anh giao tất cả công việc lại cho nhân viên và gia đình, cùng cô bước vào phòng tân hôn, trao cho cô những nụ hôn nồng cháy, nụ hôn phớt vừa nãy chẳng thấm vào đâu với anh.

Thẩm Y Ngôn bị anh hôn đến không kịp thở, cô đẩy anh ra, mặt cô đỏ lựng, “Giờ còn chưa tối mà”.

“Nhưng anh không đợi được nữa, Y Ngôn, anh muốn em, ngay bây giờ”

Lý Ảnh Xuyên vội vàng rút dây váy sau lưng cô, vứt chiếc váy cưới sang một bên, anh đè lên người cô, trong sự thô bạo của anh vẫn mang vẻ ấm áp vô cùng. Anh tiếng thẳng vào cô, sâu thật sâu.

Thẩm Y Ngôn siết chặt hông anh, cô nhịp nhàng phối hợp, trong cô giờ chỉ còn lại sự hạnh phúc đang dâng trào, cô mong thời gian ngưng lại mãi mãi, để hai người cứ quấn quýt bên nhau như vậy, trọn một đời.

“Y Ngôn, anh yêu em”

“Ảnh Xuyên, em cũng yêu anh.”

Hai người quấn chặt và hòa quyện vào nhau, tình mê, thổn thức, mọi tình yêu đều u khắc sâu vào tâm trí nhau; bao nhiêu lần như vậy, cuối cùng cũng nhận được tin tốt.

Một năm sau, Thẩm Y Ngôn xoa xoa chiếc bụng bầu đã được ba tháng của mình, ngồi sưởi ấm ngay trước biệt thự, cô tựa đầu vào lòng anh, mặt nở một nụ cười phúc hậu, “Ảnh Xuyên, thêm một tháng nữa, con mình biết đạp rồi, lúc đó anh có thể giao tiếp với con đấy.”

Lý Ảnh Xuyên nhướn mày, áp sát tai vào bụng cô, nhẹ nhàng, “Giờ anh cũng có thể cảm nhận được sự có mặt của con rồi, con yêu, ba đợi con chào đời, chắc chẳn con sẽ rất đáng yêu, rất khỏe mạnh.”

Thai nhi trong tử cung rất ổn định, mọi thứ đều tốt, hai người chỉ cần đi kiểm tra mỗi tuần một lần là được, không cần phải cẩn thận như trước, đứa bé trong bụng cô được chăm sóc vô cùng tốt, lần này cô mới cảm nhận rõ rệt sự chu đáo và lo lắng anh dành cho cô.

Tròn tháng, cô sinh đôi, hai nhóc tì đều hưởng những đặc điểm của cả bố và mẹ, nét mặt thanh thoát, cơ thể lanh lẹ, thu hút sự chú ý của mọi người, ai ai cũng nói Lý phu nhân đúng là có phúc, thật ngưỡng mộ.

Lý Ánh Xuyên hôn thật sâu lên đôi môi cô, “Y Ngôn, chúng ta là tất cả trong nhau”

Đúng vậy, hai người họ có nhau, như ánh mặt trời trong cuộc đời nhau, mặc cho bão táp phong ba, họ vẫn sưởi ấm cho nhau, tin tưởng nhau, cùng nắm tay nhau bước qua trần thể phức tạp.

Thẩm Y Ngôn nhoẻn miệng, “Vì em có anh, đời này chẳng hề ân hận.”

Ánh mặt trời vừa đẹp, gió nhẹ nhàng khẽ lướt qua, mọi thứ thật bình yên và phải ng lặng.

Mọi thứ rồi sẽ đi qua, mọi điều rồi sẽ biến thành hư ảo, duy chỉ có tình yêu – thứ mà chẳng ai với tới được, mới tồn tại mãi mãi, và hai người họ đã rất may mắn chạm tới được tình yêu.