Chương 37: Nên cho cô nếm thử mùi của đám ăn mày

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Hứa Khả Huyên, đến giờ mà cô vẫn chưa từ bỏ sao? Có thế nào chăng nữa, cô cũng sẽ không có được Lý Ảnh Xuyên đâu, cô có làm thế nào cũng tốn công vô ích mà thôi.”

Thẩm Y Ngôn lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, tôi không có được anh ta, cho nên tôi đã bỏ ý định đó rồi , giờ tôi chỉ muốn trả thù cô thôi, tôi sẽ lấy lại những gì mà cô nợ tôi, không, cả vốn lẫn lãi, đòi lại gấp đôi.” Hứa Khả Huyên cười lên điên dại, tiếng sau càng ghê rợn hơn tiếng trước.

Thẩm Y Ngôn bị vứt lên sàn nhà cứng ngắc, nền xi măng gồ ghề làm cô bị đau.

Miệng bạo mở ra nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Hứa Khả Huyên, cô không khỏi sợ hãi, cả người run lên bần bật, “Hứa Khả Huyên, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Giọng cô vừa dứt, cô liền cảm thấy khó chịu, cúi người nôn khan, nhưng không thể nôn được gì.

Chẳng lẽ…

Cô kinh ngạc, nhưng trong tình huống này, nếu thật sự mang thai, cô không biết nên vui hay nên buồn nữa.

“Hừ, Thẩm Y Ngôn, tiện nhân cô không phải là mang thai rồi đấy chứ? Thật tốt, tôi không còn tử cung nữa, nên cũng sẽ mọc cả nghiệt chủng và tử cung của cô ra, các người, mang y tá đến đây, nhớ đem cả dụng cụ nữa, hahaha.”

Hứa Khả Huyên hưng phấn vô cùng, mắt cô ta chỉ một màu thâm hiểm và độc ác, cô ta ngồi xuống, nhìn Thẩm Y Ngôn, “Tiện nhân, cô biết không? Bởi vì cô, Lý Ảnh Xuyên bắt tôi phải ngủ với gã ăn mày chết tiệt, nên tôi cũng sẽ cho cô nếm thử, cô cảm thấy thế nào? Tôi vốn muốn để cô mang thai của gã ăn mày, nhốt cô lại vài ba tháng, sau đó để cô sảy thai, giờ có giúp tôi tiết kiệm không ít thời gian rồi đấy, nhưng ngủ cùng gã kia, thì cô không thoát được đâu.”

Thẩm Y Ngôn không ngờ cô ta lại bệnh hoạn như vậy, sắc mặt cô tái nhợt, “Tất cả những gì cô trải qua, đều là báo ứng của cô, cô còn không biết hối cải, thì kết cục đang đợi cô còn thảm khốc hơn.”

Hứa Khả Huyên nhướn mày, “Thế sao? Tôi sợ quá cơ, nhưng mà được hành hạ cô bán sống bán chết, tôi đã mãn nguyện rồi, có chết hay sống, tôi cũng không quan tâm nữa, hahaha…”

Thẩm Y Ngôn biết mình khó thoát khỏi, cô nhắm mắt lại.

Giờ cô mới biết, lúc này cô hy vọng Lý Ảnh Xuyên ở bên mình biết bao.

Rõ ràng sắp ở bên nhau, cô lại tức giận rời đi, bây giờ đến thần tiên cũng không cứu được cô rồi.

Hứa Khả Huyên rút một con dao găm từ túi ra, dí sát vào mặt Thẩm Y Ngôn, cô ta lướt nhẹ mũi dao, “Nói xem, nếu tôi rạch hai nhát trên mặt cô, Lý Ảnh Xuyên còn yêu cô như xưa không?”

Thẩm Y Ngôn co người lại, cắn răng, “Hứa Khả Huyên, muốn giết thì dứt khoát đi, cô không phải là muốn báo thù sao? Giết tôi đi.”

Giết cô, đời này của cô sẽ kết thúc một mạng đổi một mạng, rất công bằng.

“Ồ, tôi quên mất, nếu rạch mặt cô, gã ăn mày cũng sẽ không có hứng thú nữa.” Hứa Khả Huyện quay đầu, “Dẫn người tới chưa?”

Hai tên tóc vàng lập tức đưa một tên ăn mày bẩn thỉu đến trước cửa.

Gã ta nhìn thấy thân hình nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của người phụ nữ ở trong, nuốt nước miếng ừng ực.

Thẩm Y Ngôn lại thấy dạ dày khó chịu, nôn khan một lần nữa.

Hứa Khả Huyên nhếch miệng, giơ một viên thuốc màu trắng lên, “Cô biết không? Sau khi uống nó, cô sẽ cầu xin hắn cho cô lên đỉnh, cho nên, đừng ghét bỏ hắn ta, một lúc nữa thôi, cô sẽ cần đến hắn.”

Cô ta bóp cằm Thẩm Y Ngôn, nhét viên thuốc vào, Thẩm Y Ngôn mím chặt môi, có chết cũng không chịu mở ra.

Hứa Khả Huyên tát cô một cái, “Con ả cứng đầu, không tốt cho cô đâu, mở miệng ra cho tôi.”

Thẩm Y Ngôn cười lạnh, cắn có ta một cái.

Hứa Khả Huyên điên lên, “Mấy người lại đây cho tôi, vạch miệng ả tiện nhân này cho tôi.”

Tên tóc vàng đi qua bóp miệng Thẩm Y Ngôn ra, Thẩm Y Ngôn gắng sức cắn chặt, máu tươi ướt đẫm đôi môi, nhìn chằm chằm vào Hứa Khả Huyên, cô sẽ không thể để cô ta được như ý.

Nhưng cuối cùng miệng cô vẫn bị banh ra, viên thuốc đó, bị nhét vào miệng cô, cô muốn nhổ ra, lại bị ép nuốt xuống.

“Khụ khụ khụ…”

Thẩm Y Ngôn nhét tay vào họng, muốn móc họng nhổ ra, nhưng viên thuốc đã trượt vào bụng cô.