Chương 2: Sau này, mỗi ngày cô phải đến trước mộ cô ấy sám hối một tiếng đồng hồ.

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Dù anh có quẳng cô ở ngoài đường thì cũng cam, cô thật sự không muốn ở lại nghĩa trang, khu này thuộc vùng ngoại ô, xung quanh chẳng có lấy bóng người, chỉ toàn là bia mộ lạnh tanh.

Ngày đấy, cô bị bắt cóc đến một khu dân cư tồi tàn cũ kĩ, kỳ lạ là bọn chúng lại không làm khó gì cô, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chị cô, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy chị mình bị một đám đàn ông trung niên hèn hạ làm nhục; cô muốn chạy đi cứu chị mình, nhưng lại không tài nào mở cửa ra được, cứ thế chứng kiến cảnh chị mình bị giày vò đến chết. Lý Ảnh Xuyên đến, cánh cửa phòng giam cô cũng đúng lúc mở ra, anh giáng một cú tát trời đánh lên mặt cô…

Cô biết mình bị người khác hại, nhưng đối phương tại sao lại làm thế với cô? Cô oan khuất, cô vô tội, anh không tin, cô chẳng thể lên tiếng.
Lý Ảnh Xuyên liếc mắt nhìn người đàn bà dưới chân mình, tròng mắt anh chứa đầy sự khinh bỉ, “Thẩm Y Ngôn, sự sợ hãi của cô lúc này, chưa bì được một phần nghìn nỗi đau đớn của cô ấy, những tủi nhục mà cô ấy đã chịu, tôi sẽ trả lại cô gấp bội.”

Giọng nói anh lạnh lùng đến đáng sợ, khiến Thẩm Y Ngôn không khỏi rùng mình, đờ người nhìn anh rời đi, cả người vừa tê một chút, cơn đau đã lan ra khắp cơ thể.

Trận mưa như trút nước cuối cùng cũng tạnh, nghĩa trang bỗng chốc im lặng như tờ, màn đêm như nuốt chửng cả trời đất, thấp thoáng trước mặt bóng bia mộ, thi thoảng văng vẳng tiếng quạ kêu bên tai như càng tăng thêm phần kinh dị.

Thẩm Y Ngôn ướt như chuột lột quỳ trước mộ run lẩy bẩy, cô không biết đường về nhà, cũng không mang điện thoại, chỉ có thể ở lại đây, cho dù cô có cầu xin thế nào thì chị cô cũng không thể sống lại, chứng minh sự trong sạch của cô; vừa mệt vừa buồn ngủ, cô thiếp đi giữa khung cảnh đáng sợ ấy.

Ngày hôm sau, Lý Ảnh Xuyên lái xe tới nghĩa trang, thấy cô người ngợm quyện vào lớp bùn cuộc tròn trước mộ, vẫn còn say giấc. Anh nhíu mày, không niệm tình đạp cô một cái, “Dậy, Thẩm Y Ngôn, tôi bảo cô quỳ một đêm, cô lại không coi lời tôi nói ra gì, cô thật vô liêm sỉ đến hết thuốc chữa.”

Thẩm Y Ngôn mơ màng chớp đôi mắt lấm lem bùn, nhìn người đàn ông đứng trước mặt liền bất giác thu mình lại, “Xin lỗi, em buồn ngủ quá…”

Lý Ảnh Xuyên nhíu mày lạnh lùng, “Đây là thái độ hối lỗi của cô? Xem ra để cô quỳ một lần vẫn chưa đủ, sau này, mỗi ngày cô phải đến trước mộ cô ấy sám hối một tiếng đồng hồ”
“Ảnh Xuyên…”

Răng cô va vào nhau lập cập, “Em yêu anh bao nhiêu năm nay, sao anh lại không chịu tin em? Từ trước tới nay em chưa từng làm gì có lỗi với anh và Tâm Ngải cả.”

Lý Ảnh Xuyên giữ chặt cằm cô, mặt vô cảm: “Chính vì yêu tôi, cô mới đố kỵ với cô ấy, rồi cho người giày vò cô ấy, giờ cô đã được toại nguyện làm bà Lý rồi đấy, nhưng cô nên biết rằng, cô phải trả một cái giá đắt.”

Thẩm Y Ngôn bị anh ném vào cốp xe một lần nữa, ghế phụ trên xe anh, chỉ có Thẩm Tâm Ngải mới có quyền ngồi lên.

Cô khóc suốt đường về. Đến biệt thự, cô vẫn phải trốn tránh ánh nhìn khinh bỉ của đám người làm. Cô chạy xộc vào phòng tắm, vội vội vàng vàng dội sạch đi đống bùn bám đầy trên thân. Tắm gội sạch sẽ, cô mới phát hiện ra mình quên lấy đồ để thay.

“Thím Lý, thím lấy giúp tôi bộ đồ được không?” Cô thử hỏi dò, mặc dù biết đám người làm cũng chẳng xem cô ra gì.

Cửa phòng cũng mở ra ngay sau khi đó, nhưng là Lý Ảnh Xuyên đi vào, đôi mắt sắc lạnh nhìn quanh phòng tắm.

Nhìn thấy cơ thể trắng nõn mềm mại như tuyết đứng trong bồn tắm, đôi mắt của Lý Ảnh Xuyên chững lại. Phải công nhận người đàn bà này cũng thuộc hàng cực phẩm, dễ khiến người ta rung động, nhưng việc cô ta làm lại đáng căm phẫn.

“Ở đây chỉ có quần áo của Tâm Ngải, cô có xứng đáng mặc lên người không? Cô không sợ mặc lên gặp phải ác mộng sao?” Lý Ảnh Xuyên hừ nhạt, xốc cô đứng lên.