Chương 25: Tạm biệt Thẩm Tâm Ngải

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thẩm Y Ngôn đỡ Lý Ảnh Xuyên lên giường bệnh, cô gọi bác sĩ đến, nhìn bác sĩ tất bật cấp cứu, lòng cô không khỏi nôn nao khó chịu.

“Bác sĩ, anh ấy… không sao chứ?”

Bác sĩ chau mày, “Cô Thẩm, tình hình hiện tại của Lý tiên sinh vốn dĩ cần phải có người trông chừng cẩn thận, anh ấy đột nhiên chạy ra khỏi phòng bệnh, vết thương e rằng phải mất thêm nhiều thời gian hơn mới có thể lành được. Hy vọng sau này đừng để xảy ra tình trạng như hôm nay nữa.”

Thẩm Y Ngôn ngồi bên giường bệnh, nhìn đôi mắt Lý Ảnh Xuyên đang nhắm chặt, cô thở dài, “Em chẳng rời đi nữa đâu, em thua rồi, em hoàn toàn thua anh rồi.”

Lý Ảnh Xuyên phải bất tỉnh mấy hôm liền mới có thể mở được mắt, nhìn Thẩm Y Ngôn kề bên anh, anh mới dám thở phào nhẹ nhõm, “Anh mơ thấy một giấc mơ rất dài, trong mơ em bỏ rơi anh, anh cứ đuổi theo em, anh gọi tên em, nhưng em lại chẳng hề quay đầu lại, anh không biết mình đã chạy bao lâu, anh chẳng thể tìm thấy em, khắp nơi chỉ toàn một màu đen, giống như cả đời này anh sẽ phải rời xa em vậy, anh sợ…”

Thẩm Y Ngôn nắm tay anh, “Mọi thứ qua rồi.”

Cô vẫn quyết định bắt đầu lại từ đầu, khoảng cách giữa họ đã quá lớn, những thù hằn đó, những ghét bỏ đó, không thể nói biến mất thì sẽ hoàn toàn biến mất, cô cũng không biết nếu đi tiếp thì sẽ nhận lại được gì, nhưng nếu không thử , làm sao biết được kết thúc?

Lý Ảnh Xuyên hiểu ý cô vừa nói, mặt anh rạng rỡ hẳn, mắt anh sáng lên tựa như chứa cả bầu trời đầy sao, anh ngồi dậy một cách khó khăn, ôm Thẩm Y Ngôn vào lòng, “Y Ngôn, anh sẽ cho em một tương lai mới, anh sẽ không xa em nữa, sẽ không phụ em nữa.”

Lời hứa bên tai, cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ thay đổi, Thẩm Y Ngôn nhoẻn miệng, lòng cô cảm nhận được hơi ẩm đang lan tỏa, “Dạ..”

Lý Ảnh Xuyên lành lại rất nhanh, chỉ một tháng sau, anh đã có thể xuất viện. Anh dịu dàng ôm lấy cô, cùng bước ra khỏi sảnh bệnh viện, khoảng trống trong tim anh đã được lấp đầy trở lại, khoảng trống mà không một người phụ nữ nào có thể thay thế được.

Một người phụ nữ mặc chiếc váy trắng vội vàng bước qua con đường trước bệnh viện, cô mang chiếc bụng bầu rất to, có vẻ như sắp sinh rồi. Vô tình nhìn thấy hình bóng ấy, Lý Ảnh Xuyên bàng hoàng, Thẩm Y Ngôn cứng đờ người, “Chị…”

Là Thẩm Tâm Ngải, cô không thể nào nhìn nhầm được, đặc biệt là nốt ruồi ngay dưới cằm, chỉ có chi cô mới có.

“Y Ngôn, em ở đây đợi anh.” Lý Ảnh Xuyên đuổi theo, đây rốt cuộc là chuyện gì, anh phải làm cho ra lẽ.

Thẩm Y Ngôn như chết lặng, cô hoàn toàn trống rỗng, nhìn thấy chị cô, anh đã bỏ cô bơ vơ lại thế này ư? Không, cô tin anh, anh chỉ chạy đi xác minh lại thôi, nhưng, xác minh xong thì sao?

Thẩm Y Ngôn thẫn thờ, cô thấp thỏm không yên, cô biết tình cảm anh dành cho Tâm Ngải sâu đậm đến thế nào, cô vì điều này mà chịu tổn thương bao nhiêu năm, cô đã khắc ghi trong lòng cái cảm giác này từ rất lâu rồi.

Cô đợi anh hai tiếng đồng hồ, Lý Ảnh Xuyên vẫn không xuất hiện, cô cười trong đau khổ, chị ấy trở về rồi, còn vị trí nào cho cô?

Thẩm Y Ngôn, mày nên tỉnh lại đi, đến lúc mày phải rời đi rồi.

Cô gọi một chiếc taxi, nói bừa một đích đến, nhưng Lý Ảnh Xuyên trở lại, người anh chảy đầy mồ hôi, anh chau mày, ôm cô vào lòng, “Anh xin lỗi, anh không đuổi kịp chị em, mình về thôi.”

Thẩm Y Ngôn nhìn anh, “Rồi sao, nếu anh đuổi kịp, hoặc có một ngày anh đuổi kịp chị ấy, thì hai người sẽ lại ở bên nhau, đúng không?”

Lý Ảnh Xuyên nhẹ nhàng, “Nói bậy, người anh muốn ở bên, chỉ có em, Y Ngôn, em đừng nghĩ linh tinh, anh sẽ tìm ra câu trả lời cho em.”

Taxi đến, đứng bóp còi bên cạnh hai người.

Lý Ảnh Xuyên tối sầm mắt lại, trong phút chốc, anh hiểu được cô đang nghĩ gì. “Em muốn bỏ đi, đúng không? Em chưa hỏi anh, mà đã muốn buông bỏ tình cảm của chúng ta rồi sao?”