Chương 4: Đấu giá

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thẩm Y Ngôn vừa nghi ngờ vừa sợ hãi, cái gì mà cô sẽ thích nơi này chứ?

Tổng giám đốc hiện tại, vừa nhìn thấy Thẩm Y Ngôn, mắt hắn ta đã sáng lên, lập tức cúi xuống chào Lý Ảnh Xuyên: “Lý thiếu gia có gì muốn dặn dò không ạ?”

Lý Ảnh Xuyên nhướng mày, điềm đạm: “Ông xem người đàn bà này đáng giá bao nhiêu? Cho cô ta lên đấu giá, năm người trả giá cao nhất có quyền luân phiên sở hữu.”

Đấu giá…

Thẩm Y Ngôn không ngờ rằng Lý Ảnh Xuyên sẽ đối xử với cô như vậy, cả người cô mềm nhũn, cô níu lấy cánh tay Ảnh Xuyên, “Ảnh Xuyên, em xin anh, đừng đối xử với em như vậy có được không, em là vợ anh cơ mà.”

Lý Ảnh Xuyên khinh bỉ hất tung tay cô ra, cười lạnh lùng, “Trong mắt tôi, chỉ có một người duy nhất là chị cô tôi mới gọi là vợ, loại đàn bà lòng lang dạ sói như cô, cưới cô về chẳng qua chỉ để giúp cô ấy trút giận thôi.”

Dưới ánh nhìn dị dạng đến ghê sợ của anh, toàn thân cô lạnh buốt, tim đau như bị ngàn mũi dao găm, Ảnh Xuyên, lúc trước là em kéo anh về từ ngưỡng cửa tử thần, anh mới sống đến ngày hôm nay, anh có thể đối xử với em như vậy sao?

“Giải quyết cô ta êm đẹp vào, hai tiếng sau tôi phải nhận được tin tốt từ ông.” Lý Ảnh Xuyên cất bước rời đi.

“Ảnh Xuyên, đừng, đừng bỏ em ở lại đây…” Trời đất như sụp đổ trước mặt Thẩm Y Ngôn, muốn chạy theo anh nhưng bị hai tên bảo vệ chặn lại.

Gã giám đốc quét ánh mắt háo sắc khắp cơ thể cô, “Lý phu nhân, nhập gia tùy tục, ông Lý đã nói như vậy rồi, thì cô chịu khó nghe lời, người đâu, đưa Lý phu nhân lên đài.”

Thẩm Y Ngôn bị bảo vệ ghì chặt, cô không ngừng giãy dụa, mu bàn tay đầy những vết xước dài rỉ máu. Cô nguyền rủa, cô rên rỉ, cô van nài, nhưng tất cả đều vô dụng, cuối cùng cô bị trói trong tư thế thống dâm SM và bị đưa lên khán đài, chỉ cần nhìn lướt qua cô bây giờ cũng đủ khiến đối phương chảy máu mũi.

Được diện kiến của hiếm, đám đàn ông phấn khích tột độ, không ngừng hét giá. Thẩm Y Ngôn tuyệt vọng, nước mắt cô rơi lã chã, nhìn chết lặng ra ngoài cánh cửa. Cô chỉ ước rằng Lý Ảnh Xuyên chỉ đang đùa với cô, anh sẽ quay lại đón cô về.

Nhưng, khi cô bị quẳng vào một phòng kín, năm người đàn ông thi nhau cời quần áo, rút dậy nịt lại gần, cô mới biết cô sai rồi.

“Các người đừng qua đây, aaaa…”

Một bàn tay đầy thịt sờ soạng khắp người Thẩm Y Ngôn khiến cô cảm thấy kinh tởm, cô với được chiếc bình hoa đập vào đầu gã, khiến máu trên đầu gã chảy xuống ồ ạt. Gã điên tiết, giáng cho cô một cú bạt tai thật mạnh, “Tiện nhân, đã ngồi lên đài đợi bán đi rồi còn vờ thanh tao, ông đây phải cho mày nếm thử cảm giác bị chơi cho đến chết.”

“Body ngon đấy, tao thích, đủ kích thích đấy.” Một gã đàn ông khác vuốt cằm cô, cười ngạo nghễ.

Đám đàn ông lõa lồ bổ nhào về hướng Thẩm Y Ngôn.

“Lý Ảnh Xuyên, anh không phải là người, anh không phải là người.”

Thẩm Y Ngôn gào lớn, thật bi ai và thê lương, cô cuồng loạn, không biết sức lực từ đâu mà lại có thể xô ngã được hai người đàn ông, cô kéo cửa chạy hộc mạng ra ngoài đến nỗi bị vấp té, cả người cô sõng soài dưới đất.

“Cưng à, đừng chạy nữa.”

Những giọng cười man rợn ngày càng gần, Thẩm Y Ngôn run lên bần bật, mặt cô trắng bệch.

Ở phòng điều khiển, Lý Ảnh Xuyên nhìn thấy hết mọi chuyện, hai mắt anh trầm xuống, không ngờ người phụ nữ này lại mạnh đến vậy.

Thù hận lấp đầy ánh mắt cô, giờ cô đã bắt đầu hận anh rồi? Được thôi, can đảm cô có đủ!

Đầu gối cô rách toạc, có thế nào cũng không bò dậy được, giây phút cô nghĩ rằng đời mình sẽ kết thúc, một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng, một giọng nói nhẹ nhàng thì thầm bên tai: “Đừng sợ, anh đến cứu em rồi.”