Chương 18: Lướt vội qua nhau để rồi bỏ lỡ

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Cố Dĩ Minh kinh ngạc, vội vã gọi bác sĩ Lương, ông chẩn đoán bước đầu là cô bị ngộ độc dưỡng khí, cần phải đưa đến bệnh viện. Thẩm Y Ngôn giờ đang mất đi ý thức, cô muốn nói gì cũng không thể biểu đạt được, cô dần lịm đi trong vòng tay Cố Dĩ Minh.

Cố Dĩ Minh không muốn đưa cô đến bệnh viện, chỉ cần đưa đi, Lý Ảnh Xuyên sẽ tra ra rất nhanh. Anh do dự, cuối cùng quyết định đi đến một bệnh viện tư, tìm cách giấu nhẹm đi thông tin cá nhân của Thẩm Y Ngôn, mới để cô vào nhập viện. Thẩm Y Ngôn không bị quá nặng, khi thay đổi khí thở, cô cũng dần tỉnh lại, Dĩ Minh đỡ cô xuất viện, khi vừa rẽ qua hướng kia, một chiếc xe tiến lại, nhìn thấy hình dáng hai người bước xuống xe, Thẩm Y Ngôn đơ người.

Là Lý Ảnh Xuyên và Hứa Khả Huyên.

Hứa Khả Huyên hạnh phúc ôm lấy tay Lý Ánh Xuyên, “Ảnh Xuyên, con chúng mình sắp được hai tháng rồi, chỉ còn một tháng nữa thôi là thành hình rồi, em chỉ sợ lúc đấy mặc áo cưới không đẹp, nhưng em muốn làm cô dâu đẹp nhất, anh nói xem, em nên làm sao đây?”

Lý Ảnh Xuyên nhướng mày, “Đừng vội, em sinh xong mình tổ chức đám cưới cũng được, anh đã nói là anh sẽ chịu trách nhiệm với em mà.”

Thẩm Y Ngôn nhói lòng, người ta có con là chuyện rất thường tình, nhưng sao cô lại đau lòng đến vậy.

Cô sững người nhìn Lý Ảnh Xuyên, vẫn là đôi mắt và gương mặt quen thuộc, chỉ là gương mặt ấy không còn lạnh lùng và vô hồn như khi nhìn cô, mà nhìn rất đỗi ấm áp.

Cô vô tội, nhưng rốt cuộc cô vẫn không thể nhận lấy chút ấm áp nào từ đôi mắt anh, mà đổi lại, anh lại nâng niu kẻ sát nhân thật sự như vàng như ngọc.

Nực cười, thật nực cười!

Ánh mắt Thẩm Y Ngôn như giễu cợt anh, nhưng tim cô lại đau đớn vô cùng.

“Y Ngôn, mình đi thôi.” Cố Dĩ Minh vốn không ngờ rằng họ sẽ gặp Lý Ảnh Xuyên ở đây, anh không muốn rước phiền phức vào người.

Thẩm Y Ngôn gật đầu rời mắt.

Lý Ảnh Xuyên cảm giác như có một ánh mắt rất đỗi quen thuộc đang nhìn mình, anh quay người, vừa kịp nhìn thấy Thẩm Y Ngôn gật đầu quay đi.

“Y Ngôn…” Lý Ảnh Xuyên cảm thấy tim mình như lâng lâng, anh buông tay Hứa Khả Huyên, cuống cuồng đuổi theo, nhưng đến góc phố, anh chỉ thấy bóng chiếc Ferrari vội xa.

Lý Ảnh Xuyên vội vã vào xe đuổi theo, đường đi phía trước đã kẹt xe, chiếc Ferrari cần tìm lại không thấy đâu, thay vào đó vài chiếc tương tự vụt đến, vừa nhìn là biết Cố Dĩ Minh dùng biển số giả.

Lý Ảnh Xuyên đập mạnh vô lăng.

Anh chặn đầu mấy chiếc xe, điều người sang bám đuôi, anh cũng tự mình theo sau một chiếc, mắt anh ráo riết tìm cô, anh muốn nói với Thẩm Y Ngôn, anh sai rồi, anh muốn ôm cô, cho dù cô có trốn tránh thế nào, anh cũng sẽ không bỏ cuộc.

Y Ngôn, em có nghe được tình cảm của anh không? Hãy cho anh một cơ hội được gặp em có được không?

Đến một nơi, Cố Dĩ Minh kéo Thẩm Y Ngôn xuống xe, lên một chiếc Maserati, chạy băng qua một con hẻm, nghênh ngang rời đi.

Thẩm Y Ngôn không ngờ rằng anh sẽ chịu bỏ lại chiếc Ferari, lòng cô vô cùng hổ thẹn, cô lên tiếng xin lỗi anh.

Cố Dĩ Minh cười nhẹ nhàng, “Y Ngôn, vì em, đến cả lợi nhuận của tập đoàn anh còn có thể bỏ lại, nhưng em yên tâm, tập đoàn Cố Thị đã hoạt động hơn trăm năm nay không dễ dàng bị hủy hoại như vậy đâu.”

Thẩm Y Ngôn thầm thở dài. những gì cô nợ Cố Dĩ Minh, có dùng cả đời này cũng chẳng trả đủ được.

Cố Dĩ Minh nhìn cô, rồi nắm chặt lấy tay cô, “Y Ngôn, em yên tâm, anh sẽ không để em nhìn thấy anh ta thêm một lần nào nữa, lần này do anh bất cẩn.”

Thẩm Y Ngôn nhớ lại cảnh vừa rồi, tim cô khẽ đau, cô nghe rõ mồn một tiếng anh gào tên cô, anh vẫn không chịu tha cho cô, vẫn còn muốn bắt cô về để tiếp tục giày vò ư?

Lẽ nào cô chết đi, anh mới cam lòng?

Cô nhìn đoạn đường ngày một gần trước mắt, tâm trí bỗng chốc rối bời.

Lý Ảnh Xuyên đã lùng sục nơi này rất lâu, nhưng vẫn không tài nào tìm thấy Thẩm Y Ngôn, anh gọi đến số máy của Cố Dĩ Minh, số điện thoại này từ lâu đã trở thành số trống.

“Cố Dĩ Minh, tôi không tin không có cách ép anh lộ diện.” Gương mặt Lý Ảnh Xuyên lộ rõ vẻ hằn học, nắm đấm tay lại càng siết chặt hơn, hai mắt anh tối ngòm đến đáng sợ.