Chương 28: Em phải đi rồi, chúc gia đình nhỏ hạnh phúc

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lý Ảnh Xuyên nặng trĩu lòng, “Anh có lỗi với cô ấy, vì vậy anh sẽ có cố gắng bù đắp cho cô ấy, những việc trước đây, anh không muốn nhắc lại nữa.”

Anh nhìn đứa bé, động lòng, “Anh ôm nó được không?”

Thấm Tâm Ngải gật đầu, sắc mặt cô có chút do dự, cô rất muốn nói cho anh biết sự thật, nhưng người đàn ông như Lý Ảnh Xuyên không thể chấp nhận bất cứ sự phản bội nào, cô sợ Tần Mặc sẽ xảy ra chuyện, vì Tần Mặc mới là người cô yêu thương nhất.

Cô không muốn làm tổn thương Y Ngôn, nhưng lúc này, cô thật sự không còn cách nào khác, việc cô có thể làm, chỉ là không để Lý Ảnh Xuyên can dự thêm vào cuộc sống của mình nữa.

Lý Ảnh Xuyên ôm đứa bé, một sinh mệnh bé bỏng, nhìn cơ thể mỏng manh của nó, anh chỉ muốn tát thẳng vào mặt mình, tất cả đều là do anh mà ra, anh là một gã tệ bạc.

“Tâm Ngải, nếu em đã lựa chọn như vậy, anh cũng sẽ không gây khó khăn cho em, thời gian này anh đã hiểu được tình cảm của mình, người anh yêu thật lòng, là Y Ngôn, nhưng đứa bé, anh không thể không chăm sóc , anh sẽ bảo vệ, hai mẹ con em thật tốt.”

Lý Ảnh Xuyên nói, Thẩm Tâm Ngải lắc đầu, “Em không cần anh chịu trách nhiệm, em có đủ khả năng nuôi con, việc anh cần làm, là đừng bao giờ đến làm phiền em nữa, như vậy mới công bằng với Y Ngôn.”

“Sẽ không ảnh hưởng gì đâu, em yên tâm, anh không có ý đồ gì với em cả, nhưng đứa bé là con anh, anh không thể vờ như không biết nó có thể không có được một gia đình trọn vẹn, nhưng nó cần tình yêu thương của bố mẹ, anh không thể để nó thiếu đi tình yêu thương của bố. Lý Ảnh Xuyên kiên quyết.

Thẩm Y Ngôn ở ngoài phòng bệnh nghe được tất cả, tim cô như có gì đó bóp nghẹn, cô không tài nào thở được, cô đã hiểu, cô thì ra chỉ là kẻ cản đường, cô khiến gia đình người ta không thể đoàn tụ, cô khiến người ta không xây dựng được một mái ấm hạnh phúc, việc ích kỷ như vậy cô không tài nào làm được.

Cô rời bệnh viện trong lặng lẽ, rồi gửi cho Lý Ảnh Xuyên một dòng tin nhắn, “Em đi, nhé, nhìn thấy chị ấy, em đã suy nghĩ rất lâu, em yêu anh, nên em không thể ích kỷ mà giữ anh cho riêng mình, khiến chị ấy trở thành bà mẹ đơn thân, khiến đứa bé mồ côi cha, em không thể làm được việc này, em hy vọng chị ấy có một mái ấm trọn vẹn, như vậy con anh mới có nơi để trưởng thành. Đừng trách em vì đã đi mà không kịp từ biệt.”

“Hai người vốn dĩ là một gia đình, vì chuyện đấy mới phải xa nhau, giờ mọi việc đã rõ, em cũng sẽ tự nguyện rút lui, mọi thứ rồi sẽ đi đúng quỹ đạo của nó, hai người phải sống thật tốt đấy, đừng phụ lòng mong mỏi của em, Ảnh Xuyên, trách nhiệm là của anh, anh phải gánh vác nó. Chúng ta quên nhau đi, nhé, như vậy sẽ tốt cho cả hai, chị ấy là một người tốt, anh không được làm gì có lỗi với chị ấy. Chúc cả hai hạnh phúc.”

Cô hít một hơi thật sâu, gửi tin nhắn đi, Ảnh Xuyên, hãy xem như chúng ta là sai lầm của đời nhau.

Chỉ trách, là cô và anh có duyên nhưng không có phận, khoảnh khắc cô cứ nghĩ cả hai sẽ chạm tay vào hạnh phúc, ông trời lại sắp đặt những tình huống trớ trêu đến vậy.

Cô nén chặt lòng mình, tự an ủi, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, sẽ rất nhanh thôi, cô sẽ không còn đau nữa.

Bóng người thập thò gần đấy làm cô hơi giật mình, nhìn kĩ lại, cô mới nhớ ra tên anh ta là Tần Mặc.

Trước đây khi chị cô và Ảnh Xuyên quen nhau, chị cô và Tần Mặc cũng tồn tại một mối quan hệ không rõ ràng, cô đã từng khuyên chị mình, nhưng chị cô bảo không thể nào chia tay Tần Mặc được, lúc chị cô xảy ra chuyện, Tần Mặc cũng bặt vô âm tín, vậy là khoảng thời gian này, Tần Mặc luôn túc trực để chăm sóc cho chị cô.

Dáng dấp thậm thò thậm thụt của anh ta, chắc là vì sợ Lý Ảnh Xuyên.

Y Ngôn tiến lại phía anh ta, Tần Mặc cũng không trốn tránh nữa, ngược lại anh ta còn đứng hẳn ra ngoài nhìn cô, “Cô có việc gì không?”