Chương 31: Tôi yêu Cố Dĩ Minh, anh đi được rồi đấy

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thẩm Y Ngôn khựng lại, cô.. đã sai rồi ư? Cô của hiện tại như sụp đổ hoàn toàn, là vì chỗ trống trong tim đó sao?

Vì vậy, đây là một cái cơ rất tốt, cô mượn nó để lấy lí do rời đi, mặc cho chị cô và Ảnh Xuyên đang cảm thấy như thế nào.

“Tôi muốn tịnh dưỡng một thời gian, nếu anh thật sự yêu chị ấy, hy vọng anh hãy yêu thương và chăm sóc chị ấy thật tốt.” Thẩm Y Ngôn không muốn trở về, trong lòng cô có quá nhiều nút thắt, không thế nào tháo gỡ được.

“Tôi tin rằng cô sẽ nghĩ thoáng ra, đứa bé còn nhỏ, ai mang cho nó tình phụ tử cũng sẽ như nhau, cô không cần phải lo lắng về điều này.”

Tần Mặc đi rồi, Thẩm Y Ngôn vẫn ngồi vững trên ghế.

Tiếng bước chân bên kia vọng lại, cô cứ ngỡ là Lý Ảnh Xuyên, cô thấp thỏm lo sợ. Nhưng, nhường tiến lại gần cô là Cố Dĩ Minh, cô chau mày, “Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Anh ta bỏ cô ở lại, cô sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho anh ta.

Cô muốn rời đi, nhưng Cố Dĩ Minh níu chặt tay cô, “Y Ngôn, chuyện lần trước thật sự không còn cách nào khác, anh xin lỗi.”

Thẩm Y Ngôn hừ một tiếng, ” lAnh Cố , vốn dĩ chúng ta chẳng có quan hệ gì sất, tôi cũng chỉ xem anh như bạn bè, anh chàng cần phải xin lỗi tôi, giờ tôi và anh đến bạn bè cũng chẳng phải nữa rồi.”

Mặc dù Lý Ảnh Xuyên muốn bù đắp lại cho cô, nhưng hành động bỏ cô lại mà Cố Dĩ Minh đã làm, đối với cô có phần quá đáng.

“Y Ngôn, nghe anh nói, Lý Ảnh Xuyên bắt cóc ông anh, nên..” Vì việc này, Cố Dĩ Minh rất hận Lý Ảnh Xuyên, anh ta vẫn đau đáu tìm cơ hội, nên mới dụ Thẩm Tâm Ngải đến gần bệnh viện, để bọn họ chạm mặt, sự việc mới có thể tiến triển đến nước này.

Bây giờ, Y Ngôn muốn tác thành cho hai người họ, thì anh ta và Y Ngôn cũng sẽ trở lại như trước kia.

Thẩm Y Ngôn bàng hoàng, người đàn ông đó, vì ép cô phải ra mặt mà sử dụng đến cả cách này ư?

“Cho dù như vậy, tôi cũng muốn sống một mình, tôi không muốn bị ai làm phiền nữa, cảm ơn anh đã làm mọi thứ vì tôi.”

Cô đã quá mệt rồi, cô không còn muốn hy vọng vào bất kì ai nữa. Cô muốn dứt ra khỏi Cố Dĩ Minh, nhưng anh ta cứ nhất nhất nắm chặt tay cô, ảnh mặt anh ta chứa đầy dục vọng, anh ta cúi đầu, hôn lên môi cô.

Cô giãy dụa, “Cố Dĩ Minh, tôi ghét bị ép buộc.”

“Chúng ta đều là cô nam quả nữ, có gì mà không thể cơ chứ?” Cố Dĩ Minh gỡ răng cô đang cắn chặt, đẩy cô nép sát vào tường.

Lý Ảnh Xuyên tìm đến đây, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Tay của Cố Dĩ Minh sờ soạng khắp người Thẩm Y Ngôn, khiến anh nối điên, anh chạy xộc đến, giữ chặt rồi đấm Cố Dĩ Minh.

“Cố Dĩ Minh, mày muốn người thân bị bắt cóc thêm lần nữa mới yên à?”

Cố Dĩ Minh không kịp phòng bị, bị anh đấm đến ngã lăn ra sân, phần răng ở gò má lung lay, anh nhổ ra máu tươi, “Lý Ảnh Xuyên, anh đã có Thẩm Tâm Ngải rồi, đừng có phá hoại hạnh phúc của chúng tôi.”

Thẩm Y Ngôn không nghĩ rằng Lý Anh Xuyên sẽ tìm được đền đây, cô không thể nào đối diện với anh, cô rối bời.

“Nói cho anh biết, em yêu gã đàn ông này ư?” Lý Ảnh Xuyên nhìn Thẩm Y Ngôn, mặt anh tối sầm, nếu không phải anh kiềm chế hết mức, thì thật sự không biết anh sẽ còn làm ra việc gì nữa.

Thẩm Y Ngôn dìu Cố Dĩ Minh dậy, “Ừ, em yêu anh ấy, vừa nãy là em can tâm tình nguyện, cho nên anh đừng đến tìm em nữa, người phụ nữ anh yêu đã trở về rồi, anh còn có một đứa con bụ bẫm đáng yêu, chúng ta giờ đã trở thành người của hai thế giới khác, sao anh cứ mãi cố chấp như vậy?”