Chương 39: Đứa bé này không nên ra đời

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Không, em không muốn, Ảnh Xuyên, anh nhất định phải cứu em.” Hứa Khả Huyên xông lên, kéo tay Lý Ảnh Xuyên, nhưng bị người đàn ông đó lạnh lùng đẩy ra.

Cảnh sát nhanh chóng đi lên, đưa Hứa Khả Huyên đi.

Khi Thẩm Y Ngôn tỉnh lại, việc đầu tiên cô làm là kiểm tra xung quanh, mắt cô hoảng loạn, nhìn thấy Lý Ảnh Xuyên đang ở bên cạnh, cô thở phào một hơi, anh vẫn luôn nắm tay cô, cho đến khi lòng bàn tay đổ mồ hôi.

“Em có bị…” Thẩm Y Ngôn không chắc, sau khi cô ngất đi, những người đó có làm chuyện gì không tốt với cô không.

“Anh đến vừa kịp lúc, xin lỗi anh nên đến sớm hơn.” Lý Ảnh Xuyên áy náy nói.

Rõ ràng cô mới là người sai, anh lại tự trách mình, lòng cô ấm áp, “May mà không xảy ra chuyện gì, nếu không em sẽ ân hận lắm, sẽ c có lỗi với anh, Ảnh Xuyên, chúng ta không xa nhau nữa, có được không?”

Sắc mặt Lý Ảnh Xuyên thay đổi, gương mặt anh rạng rỡ hẳn lên, “Em có biết không? Y Ngôn, điều anh luôn chờ đợi, chính là câu nói này.”

Anh ôm cô vào lòng, thấp giọng nỉ non, “Tất cả đều đã qua rồi, sẽ không còn tổn thương nữa, cũng sẽ không còn hoảng sợ nữa.”

Thẩm Y Ngôn nhoẻn miệng cười, đúng thế, sau này, họ sẽ được hạnh phúc, cô tin rằng anh sẽ cho cô một đời yên ổn.

Người cô hơi khó chịu, cô lại bắt đầu nôn một lúc, Lý Ảnh Xuyên nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh long lanh như bầu trời sao, “Có phải có thai rồi không, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra nhé.”

Cơ thể cô không thích hợp để mang thai, cho nên sau khi tìm được cô, anh đã mời chuyên gia dinh dưỡng tới để lập ra chế độ ăn uống cho cô, xem ra là có hiệu quả rồi.

“Cô Lý, xin chúc mừng, cô đã mang thai được một tháng.” Bác Sĩ đưa kết quả kiểm tra cho Thẩm Y Ngôn.

“Thật sao? Vậy tốt quá, em rất mong chờ.” Trong lòng Thẩm Y Ngôn đang chứa đầy niềm vui, nhìn Lý Ảnh Xuyên, trong mắt anh, ngập tràn cưng chiều và quan tâm, “Y Ngôn, chúng ta rất nhanh sẽ có một em bé đáng yêu.”

Bác sĩ thở dài một tiếng, “Cô Lý, tôi phải nói trước điều này, do tử cung của cô đã từng bị tổn thương, cho nên không thích hợp mang thai, đến khi thai nhi to lên, chỉ sợ sẽ phải đối mặt với vấn đề sảy thai, cho nên, tôi hy vọng hai người có thể ra quyết định, lỡ như sau này có tổn hại đến người mẹ thì sẽ không ổn.”

Thẩm Y Ngôn đang vui mừng, nghe thấy lời bác sĩ nói, mặt cắt không còn giọt máu, “Bác sĩ, xác suất có thể sinh đứa bé ra, là bao nhiêu?”

“Không đến mười phần trăm, bảy mươi phần trăm là xác suất chỉ có thể mang thai đến tháng thứ sáu.”

Lời bác sĩ giống gáo nước lạnh tạt thẳng vào người cô, Thẩm Y Ngôn lảo đảo, ngã vào lòng Lý Ảnh Xuyên, cô nắm chặt áo Lý Ảnh Xuyên, “Ảnh Xuyên, em muốn sinh đứa bé này ra, nhất định phải sinh ra.”

Lý Ảnh Xuyên nghiêm trọng, “Y Ngôn, đừng gấp gáp, chúng ta phải bàn bạc thật kỹ, không thể tùy tiện được.”

Thẩm Y Ngôn cắn răng, “Ý của anh là, bây giờ phải bỏ đứa bé? Anh đã bỏ đi đứa con đầu tiên của em rồi, anh còn muốn bỏ đứa thứ hai sao?”

Lý Ảnh Xuyên cứng đờ, mặt anh hiện rõ vẻ áy náy, anh giữ chặt vai Thẩm Y Ngôn, “Y Ngôn, lần này, không giống lần trước.”

“Em không quan tâm.” Thẩm Y Ngôn lắc đầu, giọng điệu kiên quyết, “Em không dễ dàng gì mới mang thai được, có lẽ sau này sẽ không có thai được nữa, đây là phúc mà ông trời ban cho em, em sẽ trân trọng nó, nếu anh muốn bỏ con em, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa.”