Chương 49: Không còn gì giữa chúng ta

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sau khi phẫu thuật, Thẩm Y Ngôn được đẩy ra, Lý Ảnh Xuyên vội vàng chạy lại, tự mình đẩy cô vào phòng điều trị, anh nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô lạnh toát, vẫn còn hơi run run, anh cởi áo ra, dùng cả cơ thể ấm nóng của mình sưởi ấm cho cô, nhìn gượng mặt trắng bệch của cô, anh vô cùng đau đớn, “Thẩm Y Ngôn. Sẽ qua nhanh thôi, không sao cả.”

Nếu có thể, anh mong muốn chịu đựng mọi đau đớn thay cho cô.

Trong cơn mê man, Thẩm Y Ngôn nghe được giọng nói của anh, cô an lòng hơn. Thuốc gây mê hết dần tác dụng, cô vừa lạnh vừa đau, cô đau đến co mình lại.

Nửa ngày sau, cô cũng đã mở được mắt, đập vào mắt cô là gượng mặt đầy sầu muộn và lo lắng của anh, cô yếu ớt nhoẻn miệng, “Em ổn rồi, anh đừng buồn, nhìn trán anh kìa, nhận thành chữ Xuyên luôn rồi.”

“Em đau, anh cũng đau, sao anh không buồn được chứ? Y Ngôn, em giỏi lắm, phẫu thuật rất thành cổng, đợi mọi thứ hoàn toàn ổn định rồi, em có thể có baby thôi, sẽ là một đứa bé khỏe mạnh, mình có thể yên tâm đợi con tròn tháng, rồi chào mừng nó ra đời.”

Ánh mắt anh an ủi cô, cảm ơn trời đất, cửa ải này cuối cùng cũng qua, sau này giữa họ sẽ chẳng còn hiểu lầm và thù hằn nào nữa, sẽ chẳng còn ai có thể chia cắt họ nữa.

Cố Dĩ Minh nằm trên giường bệnh mười ngày mới có thể rời khỏi giường, anh ta nhìn thấy tin tức phủ đầy các mặt báo, đã biết rằng anh ta và Thẩm Y Ngôn đã chẳng còn hy vọng nào nữa, bất giác, anh ta tự giễu cợt mình, Cố Dĩ Minh, những chiêu trò mày tính toán, cuối cùng vẫn khiến mày thua cuộc ư?

Anh ta cầu xin được gặp mặt cô, những cô từ chối, chỉ đồng ý nhận điện thoại.

“Y Ngôn, em hận anh lắm, đúng không?” Tâm trạng anh chùng xuống, anh phát hiện ra rằng, mở lời với cô khó đến nhường nào.

“Cố Dĩ Minh, tôi không muốn phí lời, có gì mời anh nói nhanh.” Thẩm Y Ngôn không khách sáo, giờ cô mới biết Cố Dĩ Minh lại là người có tâm địa xấu xa như vậy, nếu không phải vì anh ta gởi ảnh cho Ảnh Xuyên, hai người họ đã không xảy ra hiểu lầm.

May thay, sự việc đã không xảy ra như anh ta mong muốn.

Cố Dĩ Minh thở dài, “Giờ em cũng không muốn nói chuyện với anh nữa sao? Em hận anh đến vậy à?”

“Đều do anh tự chuốc lấy, anh hại chết con tôi, làm tôi suýt mất đi hạnh phúc của mình, anh cảm thấy giữa chúng ta có còn lại gì không? Thẩm Y Ngôn cười nhạt nhẽo.

“Anh thừa nhận tình yêu anh dành cho em rất ích kỷ, anh đã làm rất nhiều việc có lỗi với em, nhưng tình cảm anh dành cho em đều là thật, nên anh mới không ân hận đã yêu em từng ấy năm, em không thể vì sai lầm của anh mà phủ nhận tất cả tình yêu anh dành cho em, anh chỉ cần như vậy thôi, có được không?”

Cố Dĩ Minh như vớ được sợi dây cứu mạng, anh không mong Thẩm Y Ngôn thật sự tuyệt tình với anh.

Thẩm Y Ngôn trầm tư.

“Anh cũng đồng cảm với những đau khổ em trải qua, những điều anh làm đều xuất phát từ thật tâm, nhưng vì anh bị dục vọng làm mờ mắt nên mới điên cuồng đến vậy, anh xin lỗi, anh sẽ bước ra khỏi cuộc sống của em, chúc em hạnh phúc, anh sẽ không làm phiền em nữa.” Cố Dĩ Minh nói ra câu này, tim anh như bị ngàn vết dao đâm.

Anh ta nói buông tay, thì nhất định sẽ không luyến tiếc nữa, chút danh dự cuối cùng này anh vẫn có thể giữ lại được.

“Cố Dĩ Minh, nếu không phải nhờ anh giúp đỡ, chắc tôi cũng đã chết rồi, cũng chính anh cổ vũ tôi làm lại từ đầu, tôi là người ân oán rõ ràng, những thứ anh làm cho tôi, tôi rất cảm ơn anh, nhưng anh cũng chút nữa chia rẽ tôi và Ảnh Xuyên, những toan tính và tình cảm anh dành cho tôi, coi như bù trừ cho nhau.

Thẩm Y Ngôn nói trong vô cảm, “Sau này, đừng làm phiền chúng tôi nữa, ai có cuộc sống của người nấy, Ảnh Xuyên sẽ yêu tôi thật lòng, và tôi, cũng mong anh hạnh phúc.”

Cô lạnh lùng cúp máy.