Chương 16: Đời này anh sẽ không bao giờ gặp lại Thẩm Y Ngôn

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thẩm Y Ngôn ra hiệu, rồi lại chỉ chỉ vào trước ngực mình, cô muốn tự mình làm.

Cố Dĩ Minh lắc đầu, “Y Ngôn, giờ em không thể, nhưng không phải cả đời sẽ không thể, đợi thời gian này em hồi phục lại, em có thể tự mình làm mọi thứ, nhưng bây giờ không phải em thích gì thì làm nấy, vì sẽ ảnh hưởng đến vết thương, em không yên tâm về anh đến thế sao?”

Thẩm Y Ngôn ủ rũ, hai mắt thất thần, cô giờ đây chỉ là một kẻ tàn phế, làm gì cũng không được, cô ghét bản thân của hiện tại.

Từng giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt cô, cô quăng mạnh đôi đũa, chạy thật nhanh ra ngoài.

Khoảng thời gian này, cô cứ vờ tỏ ra mạnh mẽ, nhưng có tác dụng gì cơ chứ? Có cố gắng như thế nào cũng không thể thay đổi sự thật tàn nhẫn này.

“Y Ngôn.” Cố Dĩ Minh đuổi theo, ôm chặt cô vào lòng, “Không sao, sẽ không sao đâu, cuộc đời của ai cũng có những ngã rẽ, anh có, và em cũng vậy, chúng ta đều đã vượt qua, vậy là tốt rồi. Không phải là tay của em không khỏi, mà chỉ là tạm thời sẽ cần anh giúp đỡ, phải không?”

Anh nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô , ân cần và ấm áp.

“Anh sẽ ở cạnh em, sẽ bên em cả đời.”

Lời hứa đường mật rót vào trái tim đang trống rỗng của Thẩm Y Ngôn cũng an ủi cô được phần nào, cô nhìn Cố Dĩ Minh, rồi bỗng hối hận, nếu có yêu Cố Dĩ Minh ngay từ đầu, kết cục rồi sẽ khác?

Nhưng tất cả mọi thứ, chưa đợi đến lúc ân hận, thì tình yêu, hôn nhân của cô cũng đã xảy ra rồi, làm sao cô có thể liên lụy Cố Dĩ Minh được?

Cô chỉ vào cổ họng mình, rồi chỉ vào bụng mình, lắc đầu đau đớn, em sẽ không nói được nữa, cũng có thể sẽ chẳng sinh con được nữa, em sẽ không cưới nữa, sẽ không ràng buộc cuộc sống người khác nữa.

Cô chỉ muốn cô đơn như vậy đến già, cả đời vô lo vô nghĩ, nhưng hình bóng Lý Ảnh Xuyên lại cứ xuất hiện trong tâm trí cô, anh ta đã hại cô đến bước này rồi, cô vẫn còn chưa chịu quên đi sao?

“Y Ngôn, anh không quan tâm, nếu em thật sự không nói được nữa, anh sẽ nói thay lời em, nếu em không thể sinh con được nữa, chúng ta nhận nuôi một đứa.” Cố Dĩ Minh phải khó khăn lắm mới có thể giữ cô lại bên mình, sao anh có thể dễ dàng để lỡ cô thêm một lần nào nữa…

Thẩm Y Ngôn ôm chặt Cố Dĩ Minh, nhẹ nhàng nhắm mắt.

Cô không biết nên chọn lựa như thế nào, trái tim cô đã có quá nhiều vết sẹo, cũng có thể cô sẽ chẳng bao giờ yêu lại được nữa.

Ngoài việc trị liệu của bác sĩ, thường thì Thẩm Y Ngôn đều tập những bài phát âm đơn giản, bắt đầu từ cả từ mẫu, nhưng thử bao nhiêu lần cũng không được, chỉ cần đọc thì cổ họng cô tự giác phát ra thành tiếng “a…a…”

Thẩm Y Ngôn cảm thấy quá đỗi khó khăn, cô quăng luôn bảng chữ cái sang một bên, đã nửa tháng trôi đi, nhưng đến một thanh mẫu cô đọc còn không chuẩn.

Lẽ nào nửa phần đời còn lại. Cô chỉ có thể thế này thôi sao?

Cô vừa đau vừa hận, Lý Ảnh Xuyên, em thật sự hối hận vì đã yêu anh, tại sao em lại gặp anh cơ chứ?

“Y Ngôn, không sao cả, em xem chữ a của em phát âm chuẩn thể còn gì?” Cố Dĩ Minh tiến lại, ôm cô vào lòng với ảnh nhìn ấm áp.

Thẩm Y Ngôn trừng mắt nhìn Cố Dĩ Minh, đấm yêu vào ngực anh, đã đến nước này rồi anh còn dám lấy cô ra làm trò đùa.

Cố Dĩ Minh biết cô đã mở lòng, gương mặt anh thoáng hiện lên vẻ hạnh phúc, anh và cô cứ như vậy đã hạnh phúc lắm rồi, phải không? Anh có thể bên cô như ý nguyện, cô cũng chẳng cần phải nhìn thấy gã đàn ông đã khiến cô đau khổ nữa.

Anh sai người gửi cây bút thu âm cho Lý Ảnh Xuyên, là để anh ta biết được mọi việc, anh ta đã tổn thương Thẩm Y Ngôn quá nhiều, cô sẽ không bao giờ đồng ý quay trở về bên anh ta nữa. Cố Dĩ Minh muốn anh ta sầu thảm, tuyệt vọng, phải thừa nhận là tình yêu của anh ích kỷ, anh rất tàn nhẫn trong tình yêu, nếu không đã chẳng đợi đến lúc Thẩm Y Ngôn bị hại đến mức thảm thương, nhưng anh cũng vì muốn chiếm hữu, vì yêu, nên lại có thể từ mọi thủ đoạn.

Giờ Thẩm Y Ngôn đã là của anh rồi, ít ra cô vẫn tin tưởng anh, thế nên anh không thể nào để cô ra ngoài được, vì Lý Ảnh Xuyên đang ráo riết tìm cô. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, để Lý Ảnh Xuyên sẽ chẳng bao giờ tìm lại được cô nữa.