Chương 14: Anh hối hận rồi, em trở về có được không?

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Đã ba ngày anh tìm cô, nhưng cũng chẳng có chút tin tức gì, có lẽ Cố Dĩ Minh đã chuẩn bị từ trước.

Lý Ảnh Xuyên không về biệt thự mà tạt vào một hộp đêm, gọi cho mình một chai rượu mạnh, uống liên tục hết ly này đến ly khác.

Anh phát giác, trong tim anh tràn ngập hình ảnh Thẩm Y Ngôn, thậm chí nếu cô không ở bên cạnh, anh cảm giác rằng chẳng còn cần thiết phải nhắc đến cái tên Thẩm Tâm Ngải nữa.

“Hừm, Thẩm Y Ngôn, nói cho anh, tình cảm của anh rốt cuộc là gì vậy?” Anh như mất dần phương hướng, chỉ biết cười trong đau đớn.

Suốt mấy năm nay, dường như người đang sống, không phải là chính bản thân anh, sự cứng cỏi mà bản thân anh đang có, chẳng qua chỉ là do anh tự huyễn hoặc mà thôi.

“Anh ơi, người anh sao nhiều mồ hôi thế?” Ba năm trước, trong một trận bóng rổ ở trường đại học, anh vừa đấu hết trận bóng, mồ hôi thấm ướt đẫm lưng áo, một cô bé với nụ cười rạng rỡ như nắng hè chạy đến, mang cho anh một chai nước, dùng giấy thấm mồ hôi lấm tầm trên mặt anh.

Đôi mắt cô đen láy, trong veo đến lạ, anh yêu cô từ giây phút ấy, anh đã nghĩ rằng, đời này anh phải cưới được cô.

Vài lần như thế, hai người dần thân thiết hơn, anh và cô cùng nhau tản bộ, cùng nhau dùng bữa, anh đối xử với cô như những người đàn ông khác nuông chiều bạn gái mình, anh nhường chỗ cho cô, anh lấy nước cho cô, anh vẫn luôn tưởng tượng đến ngày anh có thể tỏ tình với cô. Anh vừa phải đi học vừa phải làm việc, áp lực đến nỗi xuất huyết não rồi ngất đi, cô rõ ràng ở bên cạnh anh lúc ấy, nhưng tại sao người cứu anh lại là Tâm Ngải?

Rồi có ai đó bảo anh rằng, có một loại con gái chỉ thích phong hoa tuyết nguyệt, chỉ muốn sống trong nhung lụa phú quý, căn bản sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến sự sống chết của anh. Anh điên cuồng, anh đau đớn, và rồi anh tỏ tình với Tâm Ngải chỉ để công kích cô. Cô chứng kiến mọi việc, ánh mắt cũng ảm đạm theo từ đó, khoảng cách giữa họ ngày một xa hơn. Ngày đính hôn với Thẩm Tâm Ngải, anh gửi cho cô thiệp mời, cô không đến dự, anh đã nghĩ rằng cô đang hẳn rất tuyệt vọng vì lỡ mất giấc mộng hào môn.

Cho đến hôm nay, anh mới nhận ra rằng mình đã sống như một thằng ngu, vì trả thù mà làm tổn thương cả hai người phụ nữ, chính tay anh đã đẩy Y Ngôn xuống địa ngục, khiến người con gái hoạt bát vui vẻ ngày nào giờ mang đầy vẻ u uất.

Thẩm Y Ngôn, anh yêu em, dù lúc ấy người cứu anh không phải là em, thì anh cũng yêu em, nếu để được quay ngược về quá khứ, có lẽ anh sẽ yêu em đến điên dại, em có yêu anh ít lại một chút cũng chẳng sao, anh biết bao nhiêu lâu nay em không chấp nhận người khác, anh biết em vẫn luôn bị tổn thương, anh hối hận rồi, em trở về có được không?

Đến tận bây giờ, Lý Ảnh Xuyên mới nhìn thấu được chính tình cảm của mình, nhưng Thẩm Y Ngôn lại buông tay rồi. Anh hiểu tính cô, sẽ yêu đến chết đi sống lại, nhưng đã không yêu nữa, thì dù anh có đánh cược cả tính mạng, đối với cô cũng chẳng là gì cả.

Hứa Khả Huyên xuất hiện trước cửa hộp đêm, cô bước lại gần Lý Ảnh Xuyên, mỉm cười khoác tay anh. Đã lâu như vậy rồi, Lý Ảnh Xuyên vẫn chưa chạm vào cô, cô chẳng qua cũng chỉ là mồi nhử để kích động Thẩm Y Ngôn mà thôi, cuối cùng tối nay cũng đã có cơ hội, chỉ cần cô mang thai con anh, cô sẽ danh chính ngôn thuận trở thành Lý phu nhân.

Một luồng sát khi sượt qua trên mặt Lý Ảnh Xuyên, anh cười nhếch miệng lạnh lùng tiếp tục mở một bình rượu có độ cồn cao nhất. “Em đến rồi à, nào, lại đây, mình uống với nhau vài ly, không say không về.”

Hứa Khả Huyền như mở cờ trong bụng, uống liền mấy ly mà không chút nghi ngờ gì, sau đó cũng say thật nhanh. Cả người cô ta nóng ran, một cảm giác khát dục cồn cào trong cơ thể, tay chân bắt đầu sờ soạng trên người Lý Ảnh Xuyên, ánh mắt thèm khát nhìn anh. “Ảnh Xuyên, em muốn, giờ Thẩm Y Ngôn biến mất rồi, chúng ta muốn làm gì cũng được.”

Lý Ảnh Xuyên nắm chặt tay cô ta, nhướng mày: “Được, anh sẽ thỏa mãn em.”

Ngay sau đó, một lão ăn mày nhếch nhác với vẻ ngoài luộm thuộm tiến vào, gã ta thỏa mãn trên cơ thể Hứa Khả Huyên, miệng cười sảng khoái, nước bọt ở miệng cứ chảy dài.