Chương 11: Chính tay anh cắt đứt gân tay cô

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Cô chẳng còn lại gì nữa, mất đi tình yêu, mất cả đứa con, ngay cả nói cũng không nói được nữa, nỗi mất mát lớn đến vậy, còn có gì đáng sợ hơn đâu chứ?

Thẩm Y Ngôn cười lớn, âm thanh khô khốc như tiếng quạ kêu, ừ, giờ cô đã trở nên tàn phế, thứ âm thanh xấu xí đó cũng chẳng còn quan trọng đối với cô nữa.

Hứa Khả Huyện cười nhạt: “Thẩm Y Ngôn, chị không thoát được đâu, tôi cho chị con đường sống là quá đỗi nhân từ với chị rồi.”

Tịnh dưỡng được hơn một tháng, sức khỏe của Thẩm Y Ngôn mới khá lên một chút, cô muốn liên lạc với Cố Dĩ Minh để anh đưa cô đi, nhưng anh vẫn không xuất hiện.

Tin tức trên tivi báo rằng tập đoàn Cố Thị liên tục gặp phải trục trặc, thị trường cổ phiếu biến động không ngừng, giá cổ phiếu lên xuống thất thường không tài nào ứng biến kịp, cô biết, Lý Ảnh Xuyên đang trả thù anh Cố Dĩ Minh muốn đến thăm cô cũng không được nữa rồi.

Ngày cô xuất viện, Lý Ảnh Xuyên không đến đón cô, mà cử tài xế và bảo vệ đi kèm. Cô ngồi trên xe với đôi mắt thất thần, cảm giác mình đang trên đường trở về chốn địa ngục trần gian.

Lúc xe vừa đi vào một lối rẽ, thì bị mấy chiếc xe khác vượt lên chặn lại, cô bị ai đó kéo ra ngoài và cho vào chiếc bao tải màu đen. Cô vùng vẫy, gào thét thế nào cũng vô dụng. Phải khá lâu sau đó, một tiếng rầm vọng lại , cô bị quẳng xuống một nền đất cứng, đau đến lịm đi.

Thẩm Y Ngôn tỉnh lại, thấy mình đang ở khu nghĩa trang quen thuộc, phần mộ của chị mình ở ngay trước mắt.

Nhưng mộ chị ấy bị ai đó đào lên, hũ đựng hài cốt đổ ra tung tóe, phân nửa đã tràn xuống nền đất, vài cơn gió lạnh thổi qua đã cuốn theo đi một phần.

Thẩm Y Ngôn kinh ngạc tột độ, chiếc xe Rolls Royce tiến lại từ đầu kia, Lý Ảnh Xuyên và Hứa Khả Huyên xuống xe, ánh mắt anh nhìn sững vào phần mộ bị đào lên, giây phút ấy anh cảm thấy mình như không thở được, máu như đang chảy ngược lên đến đỉnh đầu, ngực anh nhức nhối vì tức giận, đôi mắt hằn học tối sầm, anh bước nhanh về phía mộ Thẩm Tâm Ngải, gương mặt hiện lên nét tang thương.

Anh quỳ xuống, cẩn thận đỡ lấy chiếc hũ, dùng tay gom đám tro còn vương vãi trên nền đất để lại vào hũ, thì thầm “Tâm Ngải…”

Toàn thân anh toát ra một luồng sát khí lạnh tanh, như sắp sửa giết chết ai đó, Thẩm Y Ngôn dự cảm có điều gì đó chẳng lành, giờ cô chỉ muốn được nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Hứa Khả Huyên nhìn Thẩm Y Ngôn, nụ cười hiểm ác lộ rõ trên mặt, Thẩm Y Ngôn, chị tiêu rồi, lần này xong đời rồi!

Lý Ảnh Xuyên đóng kín hũ tro cốt lại, ôm chặt vào lòng một lúc lâu, “Tâm Ngải, anh sẽ khiến người hãm hại em sống không bằng chết.”

Thẩm Y Ngôn rùng mình, cô cảm giác câu nói này là anh ta dành riêng cho mình.

Lý Ảnh Xuyên chôn hũ tro xuống đất rồi lấp lại, anh tiến hành lại lễ mai táng cho Thẩm Tâm Ngải, rồi nhìn Thẩm Y Ngôn với ánh mắt đằng đằng sát khí, khiến người khác không khỏi ám ảnh.

Thẩm Y Ngôn run lẩy bẩy, cô lùi về sau một bước, lắc đầu, không phải cô, không phải cô!

“Thẩm Y Ngôn, cô còn gì để nói không?”

Lý Ảnh Xuyên trừng mắt nhìn gương mặt méo mó đầy sợ hãi kia, ánh mắt anh lấp đầy sự hận thù, lớp sương lạnh phủ lấy gương mặt anh.

Thẩm Y Ngôn xua tay, cố a a để giải thích, nhưng chẳng thể nói được lời nào.

“Ồ, tôi quên, cô bị câm, vậy cũng tốt, trời xanh có mắt, khiến cô từ nay về sau chẳng thể nói dối được nữa. Cô nói xem, tôi nên xử cô thế nào thì phải? Tốt nhất là phải dạy dỗ cô một cách thật nghiêm túc.”

Lý Ảnh Xuyên bóp cứng cằm Thẩm Y Ngôn, sức mạnh từ tay anh tưởng như muốn tháo rời quai hàm cô ra.

“Ảnh Xuyên, em nghĩ chị họ không cố tình đâu, chắc vì dạo này tâm trạng chị ấy không tốt, cần tìm nơi trút giận, nên mới lỡ tay phá mộ chị Tâm Ngải anh phạt nhẹ hai tay chị ấy là được rồi.”

Hứa Khả Huyên vờ ra vẻ cầu xin cho Thẩm Y Ngôn, nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng đắc ý.

“Sáng kiến hay đấy!” Lý Ảnh Xuyên nhếch mép cười nham hiểm, anh ra xe lấy một con dao găm, rồi giữ chặt tay Thẩm Y Ngôn.

Mặt Thẩm Y Ngôn trắng bệch, nhưng cô không cầu xin anh, mà chỉ lẳng lặng nhìn anh, đôi mắt cô đượm màu thê lương, ánh nhìn khinh bỉ đến ám ảnh.

Lý Ảnh Xuyên cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng, nhưng nghĩ đến những việc cô đã làm với Tâm Ngải, mặt anh bỗng tối sầm lại, anh ghì chặt con dao găm vào tay cô, máu bắn ra tung tóe, gân tay của Thẩm Y Ngôn bị anh cứa đứt.