Chương 35: Anh cứ nghĩ rằng, năm đó em không quan tâm anh sống chết thế nào

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tần Mặc nói xong, vẻ mặt anh ta vẫn bình thản như không, cho dù có bị Lý Ảnh Xuyên băm vằm thành nghìn mảnh, cũng không sao cả, bây giờ cuối cùng anh ta cũng ra vẻ đàn ông được một lần, không làm rùa rụt cổ nữa, chẳng có gì thẹn với lòng.

Thì ra, là vậy sao?

Thẩm Y Ngôn lặng người, lòng cuồn cuộn sóng, dường như có thứ gì treo lơ lửng trong tim đã được đặt xuống, có một cảm giác được giải thoát.

Mặt Lý Ảnh Xuyên giãn ra, nhìn về phía Thẩm Tâm Ngải, “Nếu đã như vậy, sao em không nói cho anh biết, nếu anh biết, sẽ không làm phiền đến hai người, Lý Ảnh Xuyên này, vẫn chưa mặt dày đến mức độ ấy.”

Anh và Thẩm Tâm Ngải thì ra không có chút quan hệ gì, như thể thì giữa anh và Y Ngôn sẽ không còn những khoảng cách đó nữa, anh cảm thấy được an ủi, gánh nặng trong lòng cũng vơi đi, sự kích động và vui mừng không nói thành lời đang lan tỏa trong tim.

Đêm đó, anh thật sự không có một chút ấn tượng gì, chỉ xuất phát từ lòng tin với Thẩm Tâm Ngải, anh hoàn toàn không nghi ngờ và điều tra, nếu không, chuyện này đã được rõ ràng từ lâu rồi.

Suy cho cùng vẫn là do anh sơ xuất.

“Em..” Thẩm Tâm Ngải muốn nói lại thôi, do cô sợ hãi, cũng vì hồi đó tuổi trẻ bồng bột, đối diện với một Lý Ảnh Xuyên anh tuấn cao quý, sao có thể không rung động cho được, chỉ là sự rung động ấy cuối cùng dần được kìm nén và mài mòn trong sự không nỡ và áy náy với em gái.

“Lúc đó có nhiều lần, muốn nói, nhưng không có can đảm.”

Cô tự mỉa mai chính bản thân mình, “Chị cũng sai, Y Ngôn, xin lỗi.”

Có những bí mật , nên cất giấu mãi trong lòng thì hơn.

Thẩm Y Ngôn lắc đầu, “Chị, em không trách chị, chị cũng là người bị hại, Ảnh Xuyên chia rẽ chị và Tần Mặc, khiến chị sống trong đau khổ từng phút từng giây, chị cũng không dễ chịu gì, mọi chuyện đều đã qua rồi, chúng ta đều sẽ có cuộc sống mới.”

Cô đi qua, nắm lấy cánh tay Lý Ảnh Xuyên, hành động chất chứa đầy tình cảm ấy thể hiện răng cô đã không còn bận lòng.

Thẩm Tâm Ngải đau khổ, áy náy và còn có rất nhiều cảm xúc nữa, nhưng cô chỉ cười nhẹ, “Bây giờ nói rõ rồi, chị cũng thoải mái hơn, Ảnh Xuyên, em vẫn phải cảm ơn anh, không trách em và Tần Mặc.”

Lý Ảnh Xuyên thở dài một tiếng, “Người mà anh yêu, vẫn luôn là Y Ngôn, ở bên em, cũng chỉ là vị tức giận với cô ấy, không ngờ đã quá nhiều năm như vậy rồi.”

Tức giận? Thẩm Y Ngôn khó hiểu nhìn Lý Ảnh Xuyên.

“Tại sao?” Thẩm Tâm Ngải cau mày, “Là vì lí do gì mà anh bỏ rơi Y Ngôn, rồi làm nó tổn thương?”

Lý Ảnh Xuyên do dự một lúc, chuyện này, anh có nên nói rõ ràng không?

“Có lẽ là có hiểu lầm gì đó, em nghĩ Y Ngôn sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh đâu.” Thẩm Tâm Ngải khẳng định.

“Cũng không phải là cô ấy có lỗi, là do anh quá ấu trĩ.” Giọng Lý Ảnh Xuyên đầy ảo não, “Bởi vậy, là anh có lỗi với Y Ngôn, cũng có lỗi với em.”

“Y Ngôn, chúng ta đi thôi, anh sẽ bù đắp tất cả cho em.” Anh dịu dàng đỡ Thẩm Y Ngôn, đến nay, không gì có thể so đo được nữa, Thẩm Y Ngôn lại nhìn anh, không chịu đi, “Vì sao?”

Cô vẫn luôn muốn biết, “Nếu anh vẫn lựa chọn không nói cho em biết, sau này, em cũng sẽ không hỏi nữa, nhất định là có lí do, phải không?”

Lý Ảnh Xuyên trầm ngâm một lúc, vẫn quyết định nói ra, “Em còn nhở lần anh đột nhiên bị chảy máu não không? Rõ ràng là em gần anh nhất, nhưng sau khi anh tỉnh lại, nhìn thấy người bên cạnh lại là chị em, anh cho rằng em không quan tâm đến sự sống chết của anh, anh lại đang theo đuổi một người mà ngay cả anh sống chết thế nào cũng mặc, cho nên, lúc đó anh cảm thấy rất tức giận.”