Chương 47: Chân tướng đã tỏ, nỗi khổ tâm của anh

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Cố Dĩ Minh sẽ chẳng bao giờ nghe lời cô, sự sợ hãi của cô đối với anh ta như một thứ gì đó mỏng manh mê hoặc lòng người, Cố Dĩ Minh cởi bỏ chiếc áo vest, nhào lên người Thẩm Y Ngôn, anh ta giữ chặt lấy cô.

Thẩm Y Ngôn giãy giụa, giọng cô chất chứa đầy uất hận, “Cố Dĩ Minh, anh không phải là người, tôi có mặt như mù mới tin anh, tôi hận anh.”

Ánh mắt Cố Dĩ Minh càng sắc lẹm hơn, “Em đã không tin tôi, thì chi bằng tôi chiếm lấy mọi thứ từ em, có được không?”

Anh ta xé toạc quần áo cô , nhìn thấy đôi bồng đào khẽ rung, đôi mắt anh ta nóng ran như thiêu như đốt, ngọn lửa dục vọng lại càng bùng cháy dữ dội hơn, anh ta cúi người hôn mạnh.

Miệng cô bị anh ta dùng drap giường nhét cứng, mặt cô tràn đầy sự tuyệt vọng.

Ảnh Xuyên, anh ở đầu, anh mau đến… mau đến cứu em!

Giờ cô mới biết, cô cần anh như thế nào, cô không nên đuổi anh đi, anh có tuyệt vọng với cô không, anh có còn quay trở về không?

Cô như con cá nằm trên thớt, chỉ chực chờ bị ám hại, cô hy vọng, cô sợ hãi, cô như sống không bằng chết.

Cửa phòng bệnh bị đạp văng ra, một bóng người lao đến, bầu không khí trong phòng như muốn ngộp thở, Lý Ảnh Xuyên nắm chặt nắm đấm, đấm mạnh vào đầu Cố Dĩ Minh, toàn thân anh ta lảo đảo, không tài nào đứng vững, anh tóm lấy anh ta lôi xuống từ trên người Thẩm Y Ngôn, quăng mạnh xuống sàn, máu tươi chảy trên đầu Cố Dĩ Minh, anh ta lịm đi.

“Ảnh Xuyên, em sợ lắm, em sợ…” Thẩm Y Ngôn chạy vội vào lòng Lý Ảnh Xuyên, cô run lên cầm cập.

“Ngoan, không sao rồi, anh ở đây, anh vẫn ở đây.” Lý Ảnh Xuyên an ủi cô, may mà anh đến kịp.

Thẩm Y Ngôn nghĩ đến những việc anh làm, cô hứ một tiếng rồi lại đẩy anh ra, “Em chẳng cần anh đâu, anh là đồ xấu xa độc ác, con mình anh cũng không tha, làm sao em có thể giao phó cả đời mình cho anh?”
(*chết đến nơi rồi còn sĩ diện)

“Mang người vào đây.” Sắc mặt anh trầm hẳn.

Hai người vệ sĩ dẫn theo một vị bác sĩ nữ đi vào, chính là vị bác sĩ họ Lưu, nhìn thấy Cố Dĩ Minh bất tỉnh trên sàn, cô ta bàng hoàng, “Anh Lý… Sao lại thành ra thế này?” Cô ta có linh cảm rằng, việc đó sắp bị bại lộ rồi.

“Cô có biết người này không?” Ngữ khí của Lý Ảnh Xuyên lạnh lùng đến đáng sợ.

Vị bác sĩ lắc đầu, “Không, tôi không biết, lần đầu gặp…”

Lý Anh Xuyên nhướn mày, “Hắn ta mua chuộc cô, bảo cô nói không thành có, ly gián tình cảm của tôi và Y Ngôn, sao cô lại không quen thân được nhỉ?”

Vị bác sĩ bắt đầu run lên cầm cập, “Không, tôi không nói vậy, anh Lý à, tôi không hiểu anh đang nói gì, anh ta đang mất máu, cần phải cầm máu ngay, không thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, tôi phải đưa người ra ngoài cấp cứu thôi!” Cô ta muốn đi tìm người giúp nhưng bị vệ sĩ chặn lại.

“Đưa Cố Dĩ Minh đi chữa trị.” Lý Ảnh Xuyên dặn dò người của mình, nếu được, anh thật sự mong tên Cố Dĩ Minh kia sẽ mất máu rồi chết quách đi, nhưng anh ta mà chết thật, chẳng biết hai tập đoàn sẽ còn loạn tới mức nào, sẽ phá vỡ cả hệ thống cổ phiếu của Hoa Hạ.

“Bây giờ, tôi muốn cô nói ra toàn bộ sự thật cho Y Ngôn, lý do tôi không giữ lại con mình , nó là gì?” Lý Ảnh Xuyện lạnh lùng, “Còn không, cải chức trưởng khoa vật lý trị liệu mà khó khăn làm cô mới trèo lên được, e rằng sẽ chẳng trụ được nữa.”

Sắc mặt vị bác sĩ trắng bệch, cuối cùng cũng quyết định nói ra tất cả, cô ta nhìn Thẩm Y Ngôn, “Thưa cô, khi cô bị ngã từ trên dốc xuống, tử cung đã chịu lực tổn thương quá lớn, và bị nhiễm trùng nặng, đứa bé sẽ không thể nào giữ được đến tháng thứ sáu, nhiều nhất là một tháng sau cũng sẽ bị sảy thai, cho dù có cô tiêm thuốc dưỡng thai đi nữa, thì xác suất sinh ra cháu bé bị dị tật là rất lớn, anh Lý vì không muốn cô phải chịu nhiều thương tật về sau, nên chỉ còn một cách duy nhất là bỏ đứa bé, anh ấy cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.”