Chương 44: Sự đê tiện của Cố Dĩ Minh

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lúc ấy, anh cảm thấy trong lòng phẫn nộ không nói nên lời, “Vậy ra người em yêu là Cố Dĩ Minh sao? Anh giữ em lại bên mình, có phải đã chia rẽ đôi uyên ương hai người? Anh đi là có thể tác thành cho em và Cố Dĩ Minh đúng không?”

Thẩm Y Ngôn không ngờ anh sẽ nói ra những lời này, cô tức đến run lên, anh đã bỏ con của cô, lại còn kích động cô thế này, “Lý Ảnh Xuyên, tôi không ngờ anh lại có thể độc ác, nhẫn tâm, máu lạnh và ích kỉ tới vậy, tôi thật thất vọng về anh, nếu anh không muốn tôi sinh con cho anh, tôi không sinh nữa là được, tôi không xứng làm Lý phu nhân, anh tìm người khác mà làm.”

Cô mất con, nội tâm vốn đã yếu đuối và mẫn cảm, lời Cố Dĩ Minh nói đương nhiên cô sẽ không ngốc nghếch mà tin tưởng, nhưng còn sự thật cô đã xác nhận với bác sĩ thì sao?

Lý Ảnh Xuyên tức giận đến mất cả lí trí, chỉ vì Cố Dĩ Minh đến thăm cô mà thái độ của cô đối với anh thay đổi 180 độ, anh nắm chặt lấy cổ tay cô, “Cố Dĩ Minh đã nói gì với em? Anh không hy vọng tình cảm của chúng ta bị ảnh hưởng bởi bất kì ai.”

Thẩm Y Ngôn nhìn cổ tay mình, cười lạnh.

Lúc này Lý Ảnh Xuyên mới nhận ra mình đã dùng sức quá mạnh, khiến tay cô đỏ cả lên, anh buông tay ra, ôm cô vào lòng, kìm nén cảm xúc trong lòng, “Y Ngôn, đừng tin lời chia rẽ từ người khác, anh sẽ mãi mãi yêu em, cho em tình yêu mà không ai có thể thay thế được.”

Thẩm Y Ngôn thẫn thờ nhìn bầu trời, trái tim trống rỗng, “Nếu như anh thật sự yêu tôi thì sẽ không vứt bỏ đứa con thứ hai của chúng ta, anh biết tôi muốn sinh đứa bé này ra tới mức nào mà, mỗi ngày tôi đều cẩn thận từng li từng tí một chờ nó lớn lên, nhưng anh lại bóp chết nó như này, nếu như anh yêu tôi, anh nhất định sẽ tôn trọng mong muốn của tôi chứ không phải cầm thẳng nhát dao này vào trái tim tôi.”

Cô duỗi tay đè lên ngực, nhắm mắt lại, Ảnh Xuyên, nếu anh đã không coi tôi là vợ thì tại sao lại không chịu buông tay, chẳng lẽ anh vẫn hận tôi, vẫn muốn tiếp tục giày xéo tôi sao?

Lý Ảnh Xuyên mím môi, ánh mắt ngày càng âm u, “Trông kĩ phu nhân.” Anh rời khỏi phòng bệnh,hẹn Cố Dĩ Minh ra một nơi, vừa gặp mặt đã xông lên cho hắn một nắm đấm, “Cố Dĩ Minh, tìm cách chia rẽ sau lưng người khác, mày có còn là đàn ông không?”

Cố Dĩ Minh cũng không chịu thua kém mà phản kích, “Tao chỉ nói sự thật cho Y Ngôn biết mà thôi, sao nào, cô ấy tức giận đúng không? Lý Ảnh Xuyên, mày thua ở chỗ không hiểu tâm tư phụ nữ, cho dù mày muốn tốt cho cô ấy, nhưng nếu là tao, tao sẽ để cô ấy tiếp tục giữ cái thai cho đến khi không thể giữ được nữa, tuy như vậy không tốt cho sức khỏe cô ấy, nhưng Y Ngôn sẽ không trách tao, ngược lại còn cảm ơn tao, cũng càng dựa dẫm vào tao hơn.”

Ánh mắt Lý Ảnh Xuyên càng lạnh lẽo âm u hơn, giận sôi máu, “Ý đồ thật độc ác, tao càng không thể giao cô ấy cho mày, Cố Dĩ Minh, mày đừng có mơ.”

Cố Dĩ Minh nhướn mày, “Chỉ sợ hai người vẫn tiếp tục thế này, giấc mơ của tao sẽ sớm thành hiện thực thôi, Lý Ảnh Xuyên, tao không tin mày có thể thắng tao, chúng ta cứ chờ mà xem.”

Lý Ảnh Xuyên hận không thể bẻ nát xương cốt của Cố Dĩ Minh, hắn chỉ muốn chiếm đoạt Y Ngôn, hoàn toàn không coi sức khỏe của cô ra gì, tình cảm của hắn thật biến thái, thật vô liêm sỉ, anh thà cưỡng chế Thẩm Y Ngôn cũng tuyệt đối không cho cô và người đàn ông này ở bên nhau.

Để đối phó với Lý Ảnh Xuyên, Cố Dĩ Minh đã tăng cường tập luyện võ thuật, hai người đánh nhau bất phân thắng bại, đến cuối cùng ai cũng thương tích đầy mình.

Thẩm Y Ngôn nhận được vài bức ảnh do Cổ Dĩ Minh gửi tới, trên người hắn toàn là vết thương, khiến lòng cô căng thẳng, vội vàng gọi điện cho hắn, “Anh có sao không? Có phải bị Ảnh Xuyên đánh không?”

Cố Dĩ Minh thở dài, “Hắn không nhịn được việc anh nói cho em biết sự thật, Y Ngôn, em cũng cẩn thận một chút, hắn đã đánh mất lý trí, có lẽ đến em hắn cũng không bỏ qua đâu.”

“Anh hãy dưỡng thương thật tốt.” Thẩm Y Ngôn trầm mặc một lát, vừa đặt điện thoại xuống đã thấy Lý Ảnh Xuyên bước vào. Anh đã thay một bộ âu phục màu xanh lam, tư thế đi lại rất vững vàng, nhìn như không có chuyện gì hết.

“Anh đánh Cố Dĩ Minh, đúng không? Anh đã gây ra lỗi lầm, khiến tôi mất con, còn không cho phép tôi biết chân tướng sao?” Thẩm Y Ngôn cắn môi, hàng mi dài đang run rẩy còn vương chút hơi nước.

Vẻ mặt cố gắng tỏ ra bình thản của Lý Ảnh Xuyên ngay lập tức tối sầm, vì không muốn cô lo lắng, anh đặc biệt đổi một bộ quần áo, che lấp đi những vết thương và bùn đất, nhưng Cố Dĩ Minh lại đi trước một bước, khiến anh trở thành người xấu gây tội ác tày trời trong mắt cô.