Chương 46: Giờ đã có được em!

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thẩm Y Ngôn sẽ chẳng vì sự nham hiểm của Cố Dĩ Minh mà tha thứ cho Lý Ảnh Xuyên, cô cười nhạt nhẽo, “Dù có thế nào, anh cũng đã lấy đi đứa con của tôi, đó là sự thật chẳng thể nào chối cãi, nhưng anh lại nhân lúc tôi hôn mê mà bóp chết con mình, anh nói đi, làm sao tôi có thể tin anh được nữa, tôi có thể không quan tâm đến Cố Dĩ Minh, nhưng đứa bé là tất cả trong tôi, anh có hiểu không?”

Tay cô ghì chặt lên bụng, nơi mà sẽ chẳng bao giờ có thể cảm nhận được chút hơi ấm sinh mệnh nào nữa, nghĩ đến việc mấy ngày trước con mình vẫn nằm ấm áp trong bụng, tim cô lại nhói đau đến cùng cực.

Lý Ảnh Xuyên ôm cô vào lòng, nhìn vào đôi mắt cô, “Y Ngôn, nói cho anh biết, những lời nói đó là ai nói cho em nghe, là Cố Dĩ Minh, hay là bác sĩ?”

Thẩm Y Ngôn phẫn nộ nhìn anh, “Anh vẫn còn muốn báo thù sao?”

“Không, em cũng biết trước đây chúng ta đã có quá nhiều hiểu lầm, em hận anh như vậy, có chăng cũng vì người khác thêm dầu vào lửa, che giấu đi sự thật?” Lý Ảnh Xuyên nhíu mày, “Việc này cũng không chỉ có một lần, đúng không?”

Thẩm Ý Ngôn nghiên chặt răng, giờ trong cô chỉ còn lại sự tức giận, cô chẳng còn muốn để ý đến anh. Có như thế nào, thì cũng có thể giữ lại đứa bé được, nhưng anh lại cứ muốn bỏ nó đi, giờ còn gì để nói nữa cơ chứ?

“Anh sẽ điều tra thật kĩ, Y Ngôn, anh thật sự rất mong muốn có con với em, thậm chí là hai đứa, ba đứa, nhưng đối với anh, sức khỏe và tính mạng của em mới là quan trọng nhất.” Anh nhẫn nại hôn lên trán cô, “Đợi anh, đợi tin tốt từ anh.”

Lý Ảnh Xuyên rời đi, cô nhìn theo hình bóng anh, lòng cô phức tạp không cách nào tả nổi.

Ảnh Xuyên, em yêu anh, nhưng anh bao nhiêu điều không làm lại tước đoạt đi mạng sống của con chúng ta, anh có biết không, anh quá dễ dàng cướp đi sự kì vọng của em, nên em vô cùng đau khổ, em không biết phải như thế nào thì mình mới có thể tha thứ cho anh.

Cố Dĩ Minh muốn đến thăm cô, nhưng bị bảo vệ chặn lại, “Anh Cố, anh có nói sếp chúng tôi không phong độ thể nào đi nữa, chúng tôi cũng không thể để cho anh vào.”

Cố Dĩ Minh cau mày, “Y Ngôn, anh đến thăm em, nhưng bị người ta chặn cửa rồi.”

Thẩm Y Ngôn nhếch miệng châm chọc, “Các người để Cố tiên sinh vào, tôi có lời cần nói với anh ấy.”

Cố Dĩ Minh tiến vào phòng bệnh, nhìn đôi mắt sắc lạnh của cô, anh ta bàng hoàng, “Y Ngôn…”

“Cố Dĩ Minh, tôi là người phụ nữ rất công bằng, cho nên đừng bao giờ làm lung lay ý chí của tôi, anh có thể tùy ý chọn lựa những tiểu thư của các gia đình hào môn, Lý Ảnh Xuyên chẳng qua chỉ là vừa vặn thích tôi, có tôi bên cạnh cũng chẳng có gì to tát cả, cái tôi cần chỉ là người thật lòng thật dạ yêu tôi, những toan tính của anh đừng bao giờ lấy tôi ra làm phép thử.” Thẩm Y Ngôn lạnh lùng, sự châm biếm và khinh bỉ hiện trên nét mặt cô.

Cố Dĩ Minh trầm mặc, “Những lời này là Lý Ảnh Xuyên nói với em, phải không? Em biết rõ anh ta hãm hại em, tại sao lại vẫn tin lời anh ta nói, mà không chịu tin anh?”

“Anh đừng giở trò giả vờ nữa, có bao giờ anh thật sự quan tâm đến tôi chưa? Anh là một gã ngụy quân tử, là tiểu nhân, cầu xin anh hãy tránh xa ra khỏi cuộc đời tôi.” Thẩm Y Ngôn tuyệt tình nói với Cố Dĩ Minh, còn lại trong cô chỉ toàn là hiểm ác.

Cố Dĩ Minh nhìn cô, mắt anh ta nặng trĩu, đúng, anh đang toan tính với cô, nhưng anh thật sự thật tâm yêu cô, anh có tình cảm với cô, chỉ là anh tàn nhẫn hơn, anh vốn nghĩ rằng những đau đớn tủi hổ của cô chăng là gì cả, cuối cùng cô chịu ở bên anh là được.

“Anh yêu em, anh luôn muốn được ở cùng em, em cần anh chứng minh thế nào thì em mới tin tưởng quyết tâm của anh chứ?” Giọng nói của Cố Dĩ Minh lạnh dần, anh tiến từng bước để đến gần cô.

Thẩm Y Ngôn nhận ra sự nham hiểm trong mắt anh, cô bất giác cảm thấy thật lạnh lẽo, cô lùi mình về sau, “Anh, anh đừng lại đây.”