Chương 22: Em xem, anh đã báo thù cho con chúng ta rồi

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Anh có thể mạo hiểm cả tính mạng vì em, anh yêu em, anh nên dốc toàn lực, nên toàn tâm toàn ý bảo vệ em, anh không nên yêu cầu gì ở em cả, trước đây là do anh đã quá ích kỷ.” Lý Ảnh Xuyên đút tay vào túi áo, người anh toát lên sự chững chạc và trưởng thành. “Khi con người ta còn đang tận hưởng tuổi trẻ, bản thân sẽ vẫn còn ngây ngô, dễ bị những nhận định ban đầu khống chế, từ đó bắt đầu cố chấp , cứ u mê không chịu tỉnh ngộ. Y Ngôn, anh sai rồi.”

Lý Ảnh Xuyên hối hận, nét mặt anh nhuộm màu đau thương, “Lẽ ra anh nên yêu em nhiều hơn một chút, mà không, nên yêu em nhiều hơn trước thật nhiều thật nhiều.”

Thẩm Y Ngôn nhắm mắt lại, miệng cô khẽ cười một điệu cười giễu cợt, nói nhiều vậy còn có tác dụng gì? Cô đã không thể yêu được nữa rồi, anh trong cô giờ chỉ còn lại hận thù, chẳng thể nào nhen nhóm tình yêu lại được nữa.

Lý Ảnh Xuyên mời chuyên gia luyện ngữ âm riêng cho cô, cô cũng chẳng từ chối, ngày ngày vẫn luyện tập đều đặn, kết hợp nhiều kỹ năng thực tế khác nhau, cuối cùng cô cũng có thể giao tiếp được những câu cơ bản, nhưng cô lại không muốn nói nửa lời nào với Lý Ảnh Xuyên.

“Chúng ta đến bệnh viện.”

Lý Ảnh Xuyên năm chặt tay cô, đưa cô lên xe ngồi, “Em nhìn thấy hẳn sẽ vui lắm.”

Thẩm Y Ngôn không biết anh ta có ý định làm gì, đến bệnh viện, cô nhìn thấy Hứa Khả Huyên bị trói chặt trên bàn phẫu thuật, hai tay hai chân đều bị cột cố định, cô ta liên tục vùng vẫy, sắc mặt trắng bệch, hoảng loạn tột độ.

“Tại sao?” Thẩm Y Ngôn mấp máy môi, cố sức nói ra hai chữ vừa rồi. Hứa Khả Huyện nghe thấy tiếng động bèn nhìn sang, ánh mắt sững lại trên mặt Thẩm Y Ngôn, “Thẩm Y Ngôn , là cô thao túng anh ấy làm việc này, có phải không? Con tiện nhân độc ác như cô, tôi có trở thành ma cũng sẽ không tha cho cô đâu.”

Cô ta nhìn Lý Ảnh Xuyên bằng ánh mắt u uất, vẻ mặt lập tức hiện lên biểu cảm tội nghiệp, “Ảnh Xuyên, em đang mang trong mình con của chúng ta, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy?”

“Con của chúng ta? Tôi e rằng đang có sự hiểu lầm giữa chúng ta.” Lý Ảnh Xuyên nhướng mày, ánh mắt anh sắc lạnh, “Chắc cô không biết, hôm đó cô say khướt, người làm tình với cô, là một gã ăn mày năm mươi tuổi, có cần xem cảnh nóng của cô và gã ta không?”

Hứa Khả Huyện đờ người, mọi thứ xung quanh như đang vỡ vụn ra từng mảnh, cô không thể nào chấp nhận sự thật này, “Không, không thể nào, anh đang gạt em đúng không? Mình đã ngủ với nhau rồi, là anh, anh mới chính là bố đứa bé.”

Lý Ảnh Xuyên vỗ tay, lập tức có thuộc hạ tiến đến, phát lại clip của Hứa Khả Huyên và gã ăn mày kia, toàn thân Hứa Khải Huyên run lên bần bật, “A a a, mang ra chỗ khác, tôi không muốn xem, cái này là đồ giả, là đồ giả.”

“Cô có biết vì sao tôi để cho cô mang t hai con của gã ăn mày kia không? Vì lòng dạ xấu xa để tiện của cô, chỉ xứng với loại ăn mày kia thôi, vì mưu mô của cô, hại Y Ngôn mất đi con mình. Tất cả mọi việc, tôi đều sẽ đòi lại từng thứ một từ cơ thể cô, tại sao tôi phải đính hôn với cô có biết không, vì tôi muốn ép Y Ngôn xuất hiện, hừ, loại đàn bà như cô, có chết tôi cũng sẽ không thèm để mắt đến.”

Lý Ảnh Xuyên tối sầm mặt, ra lệnh, “Bắt đầu đi, không dùng thuốc tê.”

Lúc đầu, Hứa Khả Huyên cũng không dùng thuốc tê, cứ như vậy nạo đi cái thai của Y Ngôn, rồi còn tung lời bịa đặt. Chiếc kìm sắt đưa thẳng vào người Hứa Khả Huyên, máu tuôn ra ồ ạt, Hứa Khả Huyên gào lên thảm thiết, mỗi tiếng một ghê rợn hơn, Thẩm Y Ngôn có hận cô ta thế nào cũng không thể đành lòng khi nhìn thấy cảnh này, cô muốn xin anh, nhưng nghĩ đến cảnh cô ta tự tay lấy đi đứa con của mình, cô ta không thảm hại bằng cô, nghĩ đến đây, lời nói vừa định nói ra , cô lại kịp giữ lại.

Đều là đàn bà, đều sẽ rất đau, nhưng tại sao lúc đó Hứa Khả Huyên lại có thể tự tay làm được?

Hứa Khả Huyên sau đó ngất đi, Thẩm Y Ngôn cảm thấy xung quanh quay cuồng, cơ thể cô loạng choạng, Lý Ánh Xuyên ôm chặt lấy cô, “Ngoan, đừng sợ, anh cuối cùng cũng đã báo thù cho con mình rồi, em yên tâm, sau này, mình sẽ lại có con.”

Tử cung cô đã bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ sợ đã vĩnh viễn mất đi quyền làm mẹ, anh tưởng rằng làm như vậy, cô sẽ tha thứ cho anh sao?

Thẩm Y Ngôn cười nhạt, dùng hết sức lực đẩy Lý Ảnh Xuyên, rồi chạy vụt ra ngoài phòng phẫu thuật.

Cô không biết nên đi đâu, cô chỉ muốn rời khỏi người đàn ông này càng xa càng tốt, bước chân cô càng nhanh hơn, cô chạy hết sức mình.

Khi vượt qua đường, cô không chú ý đến đèn giao thông mà cứ thế chạy qua, một chiếc taxi lao tới, đâm vào cô băng tốc độ kinh hoàng.