Chương 30: Tổn thương hai người phụ nữ, thằng tồi

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Dòng xe quá đông làm Lý Ảnh Xuyên lại mất dấu cô.

Anh nhíu chặt mày, giữ chặt lấy vô lăng, thậm chí như muốn nghiền nát nó ra.

Thẩm Y Ngôn, đợi anh đem em trở về, anh sẽ phải chuyên tâm mà trị em mới được.

Trách nhiệm của anh, chỉ là sắp xếp cho đứa bé một môi trường giáo dục và trưởng thành tốt nhất, chu cấp sinh hoạt phí hằng tháng, dĩ nhiên anh sẽ phải làm.

Anh phân định rạch ròi thế nào là yêu, thế nào là mái ấm mà anh mong muốn, nhưng những mong ước của anh, nhân vật chính đều là cô.

Anh cũng không thể nào ở bên cạnh Tâm Ngải, chính Tâm Ngải còn nhận ra điều này, tại sao chỉ mỗi mình có là không chịu hiểu?

Lý Ảnh Xuyên vô cùng buồn bực, anh mở một chai rượu trắng, uống liền một ngụm lớn, rồi lại sặc đến đâu thấu tim gan.

Y Ngôn, dù em có chạy đến chân trời góc bể, anh cũng sẽ tìm ra em, em không trốn được đâu.

Tần Mặc nhìn Lý Ảnh Xuyên rời đi, anh ta mới đi vào phòng bệnh, nhìn đứa bé mới chào đời, mặt anh ta ngẩn đỏ, “Tâm Ngải, đây là con chúng mình, phải không?”

Tâm Ngải nhoẻn miệng cười, “Ừ, anh ôm con đi, con đợi anh lâu lắm rồi.”

Tần Mặc ôm con vào lòng, “Lý Ảnh Xuyên vẫn không chịu buông tha cho em, có phải không?”

Thẩm Tâm Ngải lặng đi một lúc lâu, cô không biết nên giải thích như thế nào.

Anh ấy muốn lo cho đứa bé, còn sắp xếp cho cô chỗ ăn chỗ ở, chắc có lẽ không dễ dàng để cô rời đi, anh ấy cũng sẽ không dễ dàng cho phép đứa bé lưu lạc ở ngoài.

Đây có lẽ là điều anh có thể làm tốt nhất dành cho hai mẹ con cô, nhưng thật ra cô không hề muốn nhận lấy.

Cô chỉ muốn được tự do, chỉ muốn được hạnh phúc bên Tần Mặc, nhưng có lẽ sẽ chẳng thể nào được.

Cô không biết nếu Lý Ảnh Xuyên biết được sự thật thì sẽ như thế nào, cô chẳng dám nghĩ tiếp nữa.

“Tần Mặc, em tin mình có thể quang minh chính đại ở bên nhau.” Thẩm Tâm Ngải nói, “Anh hãy cho em thêm chút thời gian.”

Tần Mặc chau mày, “Em biết không? Thẩm Y Ngôn đi rồi, cô ấy nói phải tác thành cho em và hắn, hừ, Lý Ảnh Xuyên không phải là người nữa rồi, anh ta đã làm tổn thương cả hai người phụ nữ, thằng tồi.”

“Y Ngôn đi rồi?” Mặt cô biển sắc, cô hổ thẹn vô cùng, “Đều tại em, nếu em cẩn thận thì sẽ chẳng có kết cục như thế này.”

“Tâm Ngải, mình bỏ đi đi em, nếu Lý Ảnh Xuyên quay lại, em sẽ không thể đi được nữa, em gái em được trời phật phù hộ, sẽ chẳng xảy ra chuyện gì đâu.” Tần Mặc nói.

Thẩm Tâm Ngải đồng ý, cô cằn chặt môi, “Y Ngôn là máu mủ duy nhất của em, anh cũng đi tìm nó đi, nhưng đừng bao giờ để nó xảy ra chuyện nữa, cả người nó đã bị thương nặng lắm rồi, em sẽ chẳng bao giờ để nó chịu bất cứ tổn thương nào vì em nữa.”

“Ừ, để anh sắp xếp cho em trước.” Tần Mặc đưa Thẩm Tâm Ngải đến một bệnh viện khác, rồi mới chạy đi tìm Thẩm Y Ngôn.

Tần Mặc biết nhà Thẩm gia ở trong một thôn nhỏ trong thành phố, anh ta cũng đã đến ngay sau đó, Thẩm Y Ngôn đang ngồi ngoài sân sưởi nắng, nhìn thấy anh ta, cô sững sờ, “Anh đến đây làm gì?”

Tôi đưa chị cô đi rồi, cô ấy không cần Lý Ảnh Xuyên chăm sóc, bây giờ Lý Ảnh Xuyên đang tìm cô khắp nơi, cô có chắc rằng mình không muốn quay về bên cạnh anh ta không?” Tần Mặc châm một điều thuốc, ánh mắt anh ta trầm tư.

Hai người họ vốn dĩ đã có một cuộc sống thật hạnh phúc, nhưng tất cả đều bị Lý Ảnh Xuyên đảo lộn.

Thẩm Y Ngôn giận dữ, cô đứng bật dậy, “Tần Mặc, anh làm vậy không thấy có lỗi với chị tôi sao? Anh có thể cho chị ấy một cuộc sống tốt hơn không? Anh đừng quên chị ấy còn phải nuôi đứa bé còn đang đỏ hỏn.”

Tần Mặc nhướn mày, “Cô đã hỏi qua chị cô thật sự muốn gì chưa? Cô ấy chỉ muốn bên cạnh tôi, bình yên bên nhau đến cuối đời, cô ấy không yêu Lý Ảnh Xuyên, sao cô cứ phải ép buộc hai người họ ở bên nhau? Hai người họ không yêu nhau, sự lựa chọn của cô vô tình lại hủy hoại đi tương lai của cả hai, cô tưởng rằng mình đúng, cô cứ nghĩ mình hy sinh vì cả hai, nhưng thật ra cô sai rồi, một sai lầm cực kì lớn.”