Chương 21: Cô bị cô ấy tát, cũng không có gì quá đáng đúng không?

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Cho dù trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng gương mặt Hứa Khả Huyên lại vô cùng niềm nở, “Chị họ, chị về rồi à, thật tốt quá, chắc hẳn chị chưa biết, em và Ảnh Xuyên đã đính hôn rồi.”

Thẩm Y Ngôn lầm lì nhìn cô ta, bỗng cô giơ tay, tát một cú trời giáng lên mặt cô ta.

Vừa nhanh vừa mạnh, cú tát vừa rồi khiến Hứa Khả Huyên choáng váng.

Đến khi hoàn hồn, cô ta mới nhìn Lý Ảnh Xuyên với vẻ mặt ấm ức, anh bĩu môi, “Khả Huyên, trước đây em đổ thuốc độc làm chị mình bị câm, cô ấy sảy thai và bị đứt gân, em cũng có phần, em chịu một cái tát chắc cũng không oan ức gì đâu nhỉ?”

Hứa Khả Huyên mặt trắng bệch, lẽ nào anh ấy biết hết rồi?

“Ảnh Xuyên, anh đang nói gì vậy, người đàn bà mà anh ghét nhất vừa đánh em, lẽ nào anh không đòi lại công bằng cho em sao?”

Gương mặt Lý Ảnh Xuyên sượt qua thoáng nực cười, “Hứa Khả Huyên, cô đừng nghĩ tôi không biết gì, tất cả mọi việc đều do cô giật dây, bao gồm cả việc giàn dựng vụ bắt cóc, mộ phần của Tâm Ngải cũng là do cô đào lên, nhưng hậu quả mọi việc, Y Ngôn đều phải gánh chịu, người đàn bà độc ác như cô, sao tôi lại không tài nào nhìn thấu bộ mặt thật của cô cơ chứ.”

Thẩm Y Ngôn bàng hoàng, thì ra anh ấy đã biết hết mọi việc, đây là lý do anh thay đổi thái độ với cô sao? Nhưng tại sao cô không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.

Con tim đã quá tổn thương rồi, nó đã chết đi rồi, cho dù anh có biết được mọi chuyện, thì cũng có thể thay đổi được gì nữa?

Hứa Khả Huyên như sét đánh bên tai, cả cơ thể loạng choạng, cô ta nắm chặt tay áo Lý Ảnh Xuyên, “Ảnh Xuyên, anh nghe em nói , mọi việc không phải như vậy đâu, là Thẩm Y Ngôn hãm hại em, đúng không? Anh đừng tin cô ta, anh quên là cô ta đã làm gì chị Tâm Ngải ư?”

“Y Ngôn bị cô làm cho phải câm, gân t ay cũng đứt chưa thể hồi phục được, cô ấy nói với tôi bằng cách nào? Hứa Khả Huyên, cô sẽ phải trả một cái giá thật đắt vì những tội lỗi cô đã gây ra.”

Lý Ảnh Xuyên lạnh lùng dứt lời, hai người bảo vệ tiến đến, một giữ bên trái, một giữ bên phải, đè chặt hai vai Hứa Khả Huyên.

“Này, các người muốn làm gì, thả tôi ra, Ảnh Xuyên, đừng… Em bị oan, em chẳng làm gì cả.”

Mặt Hứa Khả Huyên không còn giọt máu, toàn thân run lên lẩy bẩy, Lý Ảnh Xuyên mà ra tay, cô sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi bản thân sẽ có kết cục như thế nào.

“Nhốt cô ta lại.” Lý Ảnh Xuyên lạnh lùng ra lệnh.

Thẩm Y Ngôn lãnh đạm chứng kiến tất cả, cô không hiểu tại sao Lý Ảnh Xuyên đã biết hết tất cả mà anh vẫn đính hôn cùng Hứa Khả Huyên, còn làm cô ta có thai, hừ, đúng là một gã đàn ông tệ bạc.

“Y Ngôn, anh biết em chắc hẳn phải có rất nhiều nghi vấn, anh sẽ giải đáp từng nút thắt một cho em.”

Lý Ảnh Xuyên ôm Thẩm Y Ngôn, giọng ấm áp.

Thẩm Y Ngôn ghê tởm vòng tay anh, cô đẩy anh ra, ngồi vào chiếc sofa gần đó, cả người cuộn tròn trên ghế, không nói nửa lời.

Anh muốn cô ở lại mà, cô sẽ chiều theo ý nguyện anh.

Dáng người nhỏ bé của cô trông thật buồn và lạnh nhạt.

Đã mấy tháng rồi anh mới lại được nhì n thấy cô, thấy cô trước mặt trầm ngâm như vậy, anh cũng vui, nhưng nhiều hơn hết, vẫn là đau.

“Anh xin lỗi.” Lý Ảnh Xuyên đứng sau lưng Thẩm Y Ngôn một hồi lâu, anh không kìm chế được vội mở lời.

“Anh nghĩ, bao nhiêu năm nay, thật ra người mà anh yêu, vẫn chỉ có mình em, nhưng trước đây anh quá ấu trĩ, nên đã đưa ra nhiều quyết định sai lầm, nếu thời gian có thể quay trở lại, cho dù em đối xử với anh thế nào, thì anh cũng nguyện sẽ ở cạnh em cả đời.”

Thẩm Y Ngôn nhìn Lý Ảnh Xuyên, ánh mắt không khỏi khó hiểu, cô tự hỏi mình hết lòng hết dạ với anh ta như vậy, cô có điểm nào đắc lỗi với anh ta rồi ư?