Chương 23: Nếu anh chết đi, hãy xem như anh đền tội cho em

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Cẩn thận!” Lý Ảnh Xuyên lao tới đẩy cô ra, cả cơ thể anh bị chiếc xe hất văng, anh ngã nhào xuống đất.

Thẩm Y Ngôn bàng hoàng.

Cô không ngờ rằng, ngay trước ngã rẽ sinh tử, anh lại chẳng một giây do dự.

“Ảnh Xuyên…” Cô gào lên, mặc mọi đau đớn bò dậy chạy đến ôm anh.

Máu tươi từ miệng Lý Ánh Xuyên không ngừng trào ra, mặt anh thất thần, ánh mắt anh lúc nhìn Thẩm Y Ngôn chỉ toàn sự hổ thẹn.

“Y Ngôn, anh xin lỗi, anh chưa bao giờ bảo vệ em, lần này thì anh đã làm được rồi.” Anh nhấc tay khẽ chạm nhẹ vào khuôn mặt cô, cười đau đớn, “Nếu anh chết đi, xem như là anh đền tội cho em, đừng nhớ anh nữa, anh không xứng.”

Thẩm Y Ngôn xúc động, tâm trí cô vô cùng hỗn loạn, lòng cô cuồn cuộn sóng, chẳng cách nào ngưng lại được.

“Cố Lên, Ảnh Xuyên.”

Cô nói trong đau khổ, cổ họng cô càng đau hơn, cô giận chính bản thân mình không thể nói được nhiều hơn.

Lý Ảnh Xuyên đã mất hết sức lực, tay anh buông thõng xuống đất, nhìn mắt cô mờ đi vì nước mắt, miệng anh nở một nụ cười an ủi cô.

Cô, vẫn rơi nước mắt vì anh ư? Trong tim cô, vẫn còn vị trí của anh đúng không? Nếu thật sự là như vậy, anh chết cũng an lòng.

Người đi đường chạy đến, cũng giúp cô đưa Lý Ảnh Xuyên vào bệnh viện, anh bị thương rất nặng, được bác sỹ đưa vào phòng cấp cứu đặc biệt.

Thẩm Y Ngôn đợi ở bên ngoài, cô như ngồi trên đống lửa.

Lý Ảnh Xuyên, anh nhất định phải bình an vô sự, nếu không, em thật sự sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa, em hận anh, nhưng nếu không có anh, tim em sẽ trống trải lắm, sẽ rất trống… sau này, cuộc sống cũng sẽ cô đơn và khó khăn nhiều hơn.

Em chẳng đòi hỏi gì ở anh, cũng chẳng yêu cầu gì ở anh, chỉ cần anh bình an, em tự khắc sẽ ổn.

Hai tiếng sau, bác sĩ bước ra từ phòng phẫu thuật, gỡ khẩu trang thông báo, “Chị Thẩm, Lý tiên sinh đã qua cơn nguy kịch, nhưng vết thương cần một khoảng thời gian khá lâu để ổn định, tính mạng của anh ấy đã được bảo toàn rồi.”